Chương 51: "Ba trăm hiệp"
Sau khi Cố Phong đưa Hạ Thiệu Nhiên đến bệnh viện, mới chân chính biết được vết thương ở tay Hạ Thiệu Nhiên nghiêm trọng đến mức nào. Lần Cố Phong ở bệnh viện trùng hợp gặp được Hạ Thiệu Nhiên, chỉ nghe Hạ phụ nói Hạ Thiệu Nhiên bị thương ở tay, còn bị thương nặng như thế nào khi ấy Cố Phong không hỏi đến. Hiện tại nghe được bác sĩ nói tay trái của Hạ Thiệu Nhiên trên cơ bản đã tàn phế một nửa, Cố Phong quả thực có chút sợ hãi, may là đưa đến bệnh viện đúng lúc, nếu không tay Hạ Thiệu Nhiên có thể là hoàn toàn tàn phế.
Lúc sau bác sĩ chữa trị cho Hạ Thiệu Nhiên sau đó liền rời đi, Cố Phong ở trong phòng bệnh chăm sóc Hạ Thiệu Nhiên.
"Thật xin lỗi Cố Phong, làm anh mất hứng rồi." Hạ Thiệu Nhiên ngồi ở trên giường bệnh dựa lưng vào gối kê đầu giường, cúi đầu xin lỗi Cố Phong.
"Tay cậu bị thương nặng như vậy mà không nói cho tôi biết một tiếng, may mà chúng ta chỉ mới bắt đầu, chứ đến khi làm được một nửa, cậu đột nhiên trở nên như thế này, còn không phải sẽ dọa tôi nửa đời sau không lên được nữa sao." Cố Phong rất không vui oán giận nói.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi...." Hạ Thiệu Nhiên chỉ có thể không ngừng xin lỗi.
"Có thật là cậu tự làm tay mình bị thương không? Không phải là Nghiêm Cẩn?" Cố Phong đột nhiên mang theo hoài nghi mở miệng hỏi.
"Ừ" Hạ Thiệu Nhiên nhìn Cố Phong gật đầu.
"Hạ Thiệu Nhiên, não cậu bị nhúng nước à, lại ra tay tàn nhẫn như vậy với tay của chính mình. Chuyện của cậu với Nghiêm Cẩn rốt cuộc là sao?" Cố Phong nhíu nhíu mày, hai mắt chằm chằm nhìn thẳng vào Hạ Thiệu Nhiên, dường như muốn nhìn thấu con người cậu.
"Cố Phong, tôi.... " Hạ Thiệu NHiên biết mình càng che giấu thì Cố Phong sẽ càng nghi ngờ. Huống gì nhiều năm như vậy, tình cảm của Hạ Thiệu Nhiên đối với Nghiêm Cẩn chỉ có thể một mình giấu kín ở trong lòng, trước nay không dám nói với bất kỳ ai. Sau đó khó khăn lắm mới dám thổ lộ với Nghiêm Cẩn, có được một khoảng thời gian cực kỳ hạnh phúc mà cũng cực kỳ ngắn ngủi. Lại bởi vì làm bị thương tay của Nghiêm Luân mà tất cả đều kết thúc.
Kỳ thật ngày đó nếu không phải là đối mặt với Nghiêm Cẩn, cho dù có ra sao thì Hạ Thiệu Nhiên cũng sẽ không kích động tới mức cầm kéo đâm bị thương tay mình, cuối cùng khiến mình bị tàn phế một bàn tay, Hạ Thiệu Nhiên không có cách nào nói ra nguyên nhân thật sự, hiện tại cho dù đã cắt đứt với Nghiêm Cẩn, nhưng trong lòng Hạ Thiệu Nhiên vẫn thấy cực kỳ khó chịu, cậu cũng muốn tìm một người để có thể nói ra hết.
"Yên tâm, tôi không phải loại người khua môi múa mép" Cố Phong hiểu lầm Hạ Thiệu Nhiên do dự sợ mình đi khắp nơi rêu rao bậy bạ.
Kỳ thực Cố Phong này trên thương trường có danh tiếng rất tốt, bằng không cũng không thể nào khiến Cố Thị trở thành công ty lớn mạnh như bây giờ, ngay cả chuyện cùng Hạ Thiệu Nhiên "hợp tác", Cố Phong cũng không sử dụng bất kỳ thủ đoạn cường ngạnh nào, cứ theo nhu cầu thôi. Huống gì Hạ Thiệu Nhiên biết Cố Phong cũng là gay, hắn không cần thiết lôi chuyện người khác đi nói ra nói vào.
Hạ Thiệu Nhiên nói với Cố Phong về chuyện của mình và Nghiêm Cẩn. Đơn giản chính là Hạ Thiệu Nhiên từ nhỏ đã thích Nghiêm Cẩn, ra sức đối tốt với Nghiêm Cẩn, khó khăn lắm mới khiến hắn động lòng, cảm tình hai người đang có chút tiến triển, lại bởi vì Hạ Thiệu Nhiên làm bị thương tay Nghiêm Luân mà lâm vào cục diện bế tắc, sau đó đi đến vay tiền Nghiêm Cẩn, bị bức đến phải dùng kéo đâm bị thương tay mình....
Câu chuyện cẩu huyết xưa như Trái Đất giống mấy phim truyền hình giờ vàng này quả thực Cố Phong chẳng có ham nghe mấy, thiếu chút nữa ở trước mặt Hạ Thiệu Nhiên ngáp lên ngáp xuống. Mãi đến khi Hạ Thiệu Nhiên liên tục hai lần làm bị thương tay Nghiêm Luân, Cố Phong mới có hứng thú nghe tiếp.
"Thiệu Nhiên, cậu có nghĩ tới không.... Hạ Khả Tâm với Nghiêm Luân cố ý hãm hại cậu?" Hạ Thiệu Nhiên kể xong, Cố Phong ngẫm nghĩ một lúc, có chút do dự mới hỏi thử, sau đó nhìn chằm chằm Hạ Thiệu Nhiên chờ đợi phản ứng của cậu. (Jian: chòi oi chòi oiii, bởi toi quyết theo team công thứ á =)) vừa có tiền vừa có não =))))) )
"Nghĩ tới, lần đầu có lẽ là vô tình, nhưng lần thứ hai rõ ràng Nghiêm Luân đã chủ động đưa bàn tay đến mũi dao của tôi... tôi đã nói chuyện đó với Nghiêm Cẩn, chính là anh ta không tin, vậy còn ích gì nữa?" Hạ Thiệu Nhiên gật gật đầu, mặt lộ vẻ chua xót nói. (Jian: tại nó ngu á)
Kỳ thật chuyện này chỉ