Chương 53: Cố nhân lên sàn.
"Nghiêm Cẩn! Anh làm cái gì đấy?!" Đang lúc Nghiêm Cẩn cùng Hạ Thiệu Nhiên ra sức lôi kéo giằng co, Cố Phong đột nhiên xuất hiện ở cửa văn phòng.
"Cố Phong..." Hạ Thiệu Nhiên xoay đầu đưa ánh mắt cầu cứu về phía Cố Phong.
Nghiêm Cẩn nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên lại hướng về Cố Phong cầu cứu, giận đến hai mắt đỏ lên, cũng bất chấp Cố Phong đang ở đây, tiếp tục giữ lấy Hạ Thiệu Nhiên gấp gáp cởi dây lưng của cậu ra.
"Nghiêm Cẩn! Anh điên rồi à!" Cố Phong tiến đến đẩy Nghiêm Cẩn ra, che chắn bảo vệ cho Hạ Thiệu Nhiên ở phía sau.
"Hạ Thiệu Nhiên, cậu đúng thật là có niềm vui mới đã vội quên tình cũ a, có phải bởi vì kỹ thuật của Cố đổng ở trên giường tốt hơn so với tôi, làm cậu sướng hơn hay không?" Nghiêm Cẩn cười gằn giận dữ, vẻ mặt trào phúng nhìn Hạ Thiệu Nhiên phía sau Cố Phong.
Hạ Thiệu Nhiên cúi đầu liều mạng cắn chặt răng không cho nước mắt chảy ra.
"Nghiêm đổng đang ghen với tôi đấy à? Tôi còn tưởng rằng Nghiêm đổng cũng giống như tôi, với Thiệu Nhiên chỉ là quan hệ công việc 'hợp tác', bây giờ xem ra...." Cố Phong nhướng mày, vẻ mặt biểu tình hài hước nhìn về phía Nghiêm Cẩn.
Nghe Cố Phong nói như vậy, Hạ Thiệu Nhiên cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Nghiêm Cẩn.
"Hừ!" Nghiêm Cẩn đang nổi nóng, làm sao có thể thừa nhận bản thân đang ăn dấm của Cố Phong, hừ lạnh một tiếng rồi bước đi ra khỏi văn phòng.
"Thiệu Nhiên, cậu không sao chứ?" Sau khi Nghiêm Cẩn rời đi, Cố Phong lập tức xoay người quan tâm dò hỏi Hạ Thiệu Nhiên.
"Không sao, cảm ơn anh" Hạ Thiệu Nhiên lắc đầu, cúi người sửa sang lại quần áo.
"Thiệu Nhiên, bây giờ tôi càng ngày càng chờ mong phản ứng của tên Nghiêm Cẩn kia sau khi biết được chân tướng!" Khóe môi Cố Phong nhếch lên, trên mặt là vẻ hóng hớt mong chờ được thấy màn kịch hay..
Nghiêm Cẩn lái xe nhanh như bay trở về bệnh viện.
Sau khi trở lại phòng bệnh, Nghiêm Cẩn vẫn luôn mang vẻ mặt nghiêm trọng yên lặng không nói lời nào.
"Cẩn ca ca, anh sao vậy?" Hạ Khả Tâm ra hiệu ánh mắt với Nghiêm Luân nửa ngày Nghiêm Luân mới thận trọng lên tiếng hỏi.
"Không có gì." Nghiêm Cẩn lắc đầu, nhìn Nghiêm Luân cực kỳ miễn cưỡng cười cười.
Nghiêm Luân nhìn Nghiêm Cẩn không muốn nói, cũng chỉ có thể ngậm miệng lại, không dám tiếp tục hỏi tiếp.
"Mẹ, gần đây trong công ty con có hạng mục đang cần tìm đối tượng hợp tác, mẹ có muốn cùng con hợp tác hay không?" Nghiêm Cẩn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hạ Khả Tâm.
"Nghiêm Cẩn...." Trên mặt Hạ Khả Tâm lộ ra vẻ cực kỳ mừng rỡ.
"Nói thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà, có chuyện tốt đương nhiên phải nghĩ đến người trong nhà trước." Mặt Nghiêm Cẩn lộ ra nụ cười khách sáo, trong ánh mắt lại hiện lên một tia quyết tuyệt. Nếu Hạ Thiệu Nhiên đã tìm đến Cố Phong để "hợp tác", vậy chính mình sẽ trợ giúp Hạ Khả Tâm tranh đoạt Hạ Thị. Nghiêm Cẩn đương nhiên cũng không phải thật lòng muốn trợ giúp Hạ Khả Tâm, hắn chỉ muốn mượn chuyện này để cùng Cố Phong đối nghịch mà thôi.
"Tốt quá tốt quá, mẹ đương nhiên đồng ý rồi, người trong nhà cùng nhau hợp tác là tốt nhất...." Hạ Khả Tâm vui mừng liên tục gật đầu.
"Vậy xem như đã quyết định, con sẽ bảo thư ký bàn bạc cụ thể với mẹ." Nghiêm Cẩn nói rồi đi ra khỏi phòng bệnh gọi điện thoại.
"Tiểu Luân, bây giờ chúng ta có thể xuất viện được rồi" Chờ khi Nghiêm Cẩn rời khỏi, Hạ Khả Tâm đắc ý vô cùng nói với Nghiêm Luân.
Ngày hôm sau bác sĩ liền chẩn bệnh nói tay Nghiêm Luân tuy rằng nội thương không có cách nào chữa khỏi, nhưng ngoại thương đã lành hẳn, có thể xuất viện được. Nghiêm Cẩn mấy ngày nay vốn dĩ nặng đầu vì chuyện của Nghiêm Luân, vừa nghe nói Nghiêm Luân có thể xuất viện thì nhẹ nhàng thở ra, đối với những chuyện khác cũng không có nghĩ quá nhiều.
Sua khi Nghiêm Luân xuất viện ở nhà có bảo mẫu chăm sóc, Nghiêm Cẩn liền trở lại công ty xử lý công việc chất dồn mấy ngày qua, Hạ Khả Tâm cũng quay lại Hạ Thị đi làm.
Sau đó, Nghiêm Cẩn thật sự đã bắt đầu trợ giúp Hạ Khả Tâm tranh đoạt Hạ Thị. Hạ gia nhiều thân thích như vậy, có rất nhiều người tham gia vào cuộc tranh đoạt Hạ Thị này, Nghiêm Cẩn lại chỉ nhắm vào Cố Phong và Hạ Thiệu Nhiên, chỉ cần là hạng mục hai người