Chương 60: Miêu tả sinh động
Mấy ngày nay Nghiêm Cẩn cảm thấy Nghiêm Luân có chút khác lạ, không biết có phải bởi vì sau khi thổ lộ bị mình cự tuyệt nên tâm tình không tốt, mỗi ngày luôn trốn ở trong phòng không ra ngoài, ngẫu nhiên có chạm mặt, Nghiêm Cẩn nói với cậu đôi ba câu, Nghiêm Luân vẫn giữ nguyên bộ dạng ngẩn ngơ như mất hồn mất vía. Có điều Nghiêm Cẩn hiện tại cũng không có tâm trạng để ý đến Nghiêm Luân, hắn cả ngày chỉ nghĩ đến việc đi gây phiền phức cho Hạ Thiệu Nhiên và Cố Phong.
"Nghiêm đổng" Nghiêm Cẩn đang ở trong văn phòng làm việc, thư ký gõ cửa đi vào đặt mấy văn kiện cần hắn ký tên xuống bàn.
"Nghiêm đổng, tôi nghe nói tổng tài Cao Thị Cao Đại Phú bị giết rồi, chết cực kỳ thê thảm bị người ta dùng kéo nhọn chọc một lỗ thủng trên đầu....." Nhân lúc chờ Nghiêm Cẩn ký văn kiện, thư ký ở bên cạnh nổi hứng buôn dưa.
"Cao Đại Phú là kẻ chẳng ra gì, chắc là bị kẻ thù giết chết. Được rồi, chúng ta với Cao Thị cũng không có hợp tác làm ăn gì, cô đừng quan tâm linh tinh nữa, có thời gian rảnh thì giúp tôi để ý nhiều một chút đến chuyện của Cố Thị với Hạ Thị, đặc biệt là Hạ Thiệu Nhiên với Cố Phong.... " Nghiêm Cẩn ký xong văn kiện ngẩng đầu đưa trả lại cho thư ký, đặc biệt dặn dò một câu.
"Nghiêm đổng, ngài cùng Hạ thiếu.... à không, tôi xin phép ra ngoài làm việc." Lần trước thư ký thấy Hạ Thiệu Nhiên ở trong văn phòng Nghiêm Cẩn tự đâm bị thương tay mình, trong lòng vẫn luôn tò mò, đang muốn nhân cơ hội này hỏi thăm một chút. Nhưng vừa thấy sắc mặt Nghiêm Cẩn thay đổi, thư ký lập tức thức thời ngậm miệng lại, cúi đầu nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Buổi tối Nghiêm Cẩn tan tầm về đến nhà, người nhà đang ngồi vây quanh trước bàn ăn cơm, Nghiêm phụ ung dung nhàn nhã vừa xem TV vừa ăn cơm, Hạ Khả Tâm cùng Nghiêm Luân thường ngày vẫn luôn vui vẻ nói nhiều lúc này lại cúi đầu lặng im ăn cơm.
"Mẹ, mẹ có nghe chuyện Cao Đại Phú bị giết chưa?" Nghiêm Cẩn tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng trên bàn cơm quá trầm lặng khiến cho hắn cảm thấy hơi không thích, nhớ tới chuyện hôm nay thư ký buôn dưa, liền chủ động mở miệng hỏi Hạ Khả Tâm.
"Nghe.... có nghe" Hạ Khả Tâm thần sắc hiện lên hoảng loạn rõ ràng.
Nghiêm Cẩn vẫn còn chưa kịp đáp lời, đột nhiên "Choang" một tiếng vang lớn, Nghiêm Luân đánh rơi chén cơm của mình xuống sàn nhà.
"Tiểu Luân, sao vậy?" Nghiêm Cẩn vội lên tiếng quan tâm hỏi.
"Cẩn ca ca, không.... không sao cả, chén hơi trơn nên nhất thời em cầm không cẩn thận làm rơi, để em tự mình dọn." Nghiêm Luân lắp bắp trả lời, lập tức đứng lên khỏi chỗ ngồi thu dọn những mảnh chén vỡ, nhưng gấp gáp rối loạn lại vô tình đụng phải chén của Hạ Khả Tâm khiến nó cũng rơi vỡ.
Hạ Khả Tâm cũng liền đứng lên cùng Nghiêm Luân thu dọn, cũng không biết hai mẹ con nhà này bị làm sao nữa, tay chân đều trở nên luống cuống như nhau, đụng cái này chạm cái nọ làm cho cả bàn cơm đều trở nên lộn xộn. Sau đó Nghiêm Cẩn thật sự là không nhìn được nữa, cau mày gọi giúp việc ra thu dọn sạch lại bàn ăn.
Hỗn loạn mất một lúc rốt cuộc làm cho Nghiêm Cẩn chẳng còn tâm trạng để nói chuyện, người một nhà trầm mặc ăn xong bữa cơm tối.
Sau khi ăn cơm xong, Nghiêm Luân trở về phòng ngủ, Nghiêm Cẩn đến thư phòng xử lý một ít chuyện công