Chương 7: Không thể nhẫn tâm hận hắn.
"Tôi sẽ giúp cậu trở thành người kế nghiệp Hạ thị." Sau khi Nghiêm Cẩn bắn tinh xong lập tức rút dương vật ra từ bên trong hậu huyệt của Hạ Thiệu Nhiên, lấy khăn giấy lau đi tinh dịch vẫn còn sót lại trên dương vật, còn có lòng tốt rút thêm khăn giấy ném qua cho Hạ Thiệu Nhiên.
"Vậy Nghiêm Luân thì sao?" Giữa hai chân Hạ Thiệu Nhiên một mảnh hỗn độn, hậu huyệt ẩm ướt dính dấp, tất cả đều là tinh dịch Nghiêm Cẩn bắn vào, nhưng thân thể có khó chịu đến mức nào cũng đều thua kém đau đớn trong lòng. Trước kia, Hạ Thiệu Nhiên biết rõ Nghiêm Cẩn rất dễ dàng uống say, nhưng lại chẳng hề biết hắn lại tỉnh rượu nhanh như vậy, có lẽ Nghiêm Cẩn hôm nay căn bản chỉ là mượn rượu cố tình giả vờ say để đem cậu trở thành Nghiêm Luân mà tiết dục, thế nhưng cậu lại ngu ngốc vui sướng vội vàng mở rộng hai chân để hắn thượng, Hạ Thiệu Nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt của Nghiêm Cẩn không hề có chút men say nào, trong lòng cậu không ngừng cười nhạo chính mình.
"Tiểu Luân không có hứng thú với Hạ thị, em ấy chỉ thích đàn dương cầm." Nghiêm Cẩn vứt khăn giấu đã lau xong tinh dịch vò lại một cục rồi vứt vào sọt rác, từ trên giường đứng dậy đi vào phòng tắm. Nghiêm Cẩn vẫn y như cũ, nhiều năm như vậy thái độ đối với Hạ Thiệu Nhiên vẫn lạnh như băng, đối với việc khi làm tình với cậu mà gọi tên Nghiêm Cẩn cũng không hề có nửa câu giải thích, cũng coi như ngầm thừa nhận tình cảm của mình đối với Nghiêm Luân.
"Nhưng cô của tôi lại có hứng thú đấy." Hạ Thiệu Nhiên vẻ mặt mỉa mai, cong cong khóe môi trừng mắt nhìn Nghiêm Cẩn, ánh mắt chiếu vào phía sau lưng hắn giống như có thể bắn ra lửa.
"Chỉ cần Tiểu Luân không có hứng thú, những người khác đều không đáng kể." Nghiêm Cẩn lạnh lùng ném xuống một câu, đi vào phòng tắm đóng cửa lại.
Hạ Thiệu Nhiên thật sự rất muốn ném cái gối trong tay xuống, từ thiên đường đến địa ngục quả thật chỉ thay đổi trong nháy mắt, một giây trước, Hạ Thiệu Nhiên vẫn còn lầm tưởng rằng Nghiêm Cẩn thích cậu mà mừng rỡ như điên, ra sức nhiệt tình như hỏa phối hợp với hắn, một giây sau khi biết được chân tướng sự thật, trong lòng cậu tràn ngập oán hận cùng với không cam lòng. Nhưng bây giờ cậu có không cam lòng thì đã thế nào? Nghiêm Cẩn không phải đã nói sẽ giúp cậu trở thành người kế nghiệp Hạ thị hay sao?!
Trước ngày hôm nay, Hạ Thiệu Nhiên tuyệt đối sẽ không bởi vì chuyện của Hạ thị mà đi tìm sự hỗ trợ của Nghiêm Cẩn, cậu sợ rằng tiền tài cùng ích lợi sẽ phá hủy đi tình cảm thuần khiết tốt đẹp giữa cậu và Nghiêm Cẩn. Nhưng hiện tại, Hạ Thiệu Nhiên đã biết Nghiêm Cẩn căn bản không hề thích cậu, nói gì đến tình yêu tình thương, nếu không lấy lại một chút lợi ích, vậy chẳng lẽ cứ mở hai chân để Nghiêm Cẩn thượng thoải mái miễn phí sao?! (Jian: ồ, tuôi thích suy nghĩ này của em =))) giỏi lắm =)))) éo yêu đương thì đã ăn bánh là phải trả tiền =)))))) )
Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy chính mình kỳ thật cũng không khác gì một tên MB, sau khi bị Nghiêm Cẩn thượng còn nhận lại được thù lao tương ứng.
Hiện tại toàn thân Hạ Thiệu Nhiên giống như bãi nước không có chút sức lực nào, cậu cố hết sức ngồi thẳng người dậy, tinh dịch dính nhớp từ hậu huyệt chảy ra, Hạ Thiệu Nhiên vội cầm lấy khăn giấy mà lau chùi đi, bởi vì hậu huyệt vừa mới bị dương vật ma xát quá độ, chỉ hơi chút chạm vào thôi cũng nóng rát rất đau.
Hạ Thiệu Nhiên đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, vừa tiếp tục nhẹ nhàng lau chùi, nghĩ thầm rằng dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cậu, cho dù Nghiêm Cẩn có không thích cậu đi chăng nữa thì với quan hệ bạn bè lâu năm của hai người mà nói, ít ra hắn cũng phải nói một vài câu an ủi chứ, thế mà nửa lời giải