Chương 77: Rốt cuộc tuyệt vọng
"Chưa muộn! Chưa muộn! Thiệu Nhiên, chỉ cần em nói không kết hôn, phía bên Tống gia tôi sẽ đi giải quyết...." Nghiêm Cẩn sau khi nghe Hạ Thiệu Nhiên nói, lập tức buông tay ra, xoay người Hạ Thiệu Nhiên lại mặt đối mặt với mình, vội vàng gấp gáp nói.
"Nghiêm Cẩn, anh biết tôi không phải có ý này. Tôi không nói đã quá muộn để dừng chuyện kết hôn, mà là chuyện giữa hai chúng ta đã quá muộn rồi...." Hạ Thiệu Nhiên ngắt lời Nghiêm Cẩn, hai mắt đỏ bừng nhìn thẳng vào hắn, gằn từng chữ một chậm rãi nói.
"Thiệu Nhiên, cầu xin em, hãy cho tôi thêm một cơ hội....cầu xin em...." Nghiêm Cẩn lại bắt đầu nghẹn ngào không ngừng cầu xin Hạ Thiệu Nhiên.
"Nghiêm Cẩn, nếu cái tay này của tôi có thể bình phục, tôi sẽ cho anh thêm một cơ hội." Hạ Thiệu Nhiên chậm rãi nâng cái tay trái vĩnh viễn đã tàn phế kia của mình giơ lên trước mắt Nghiêm Cẩn.
Lúc trước khi Nghiêm Cẩn hỏi vết thương trên tay như thế nào, Hạ Thiệu Nhiên chỉ đơn giản nói không có việc gì, cũng không để Nghiêm Cẩn xem tay mình. Nghiêm Cẩn lại sợ hãi nếu mình cố lôi kéo tay Hạ Thiệu Nhiên để xem thì sẽ làm hại cậu bị thương phải nhập viện lần nữa, cho nên, giờ khắc này chính là lần đầu tiên Nghiêm Cẩn có thể ở khoảng cách gần như rõ được cái tay tàn phế của Hạ Thiệu Nhiên. Bởi vì thời gian Hạ Thiệu Nhiên bị thương đã lâu, miệng vết thương ở ngoài trên cơ bản đã khỏi hẳn, chỉ để lại trên mu bàn tay một vết sẹo không quá rõ ràng, nhưng Nghiêm Cẩn trong lòng hiểu rõ, cho dù một ngày nào đó vết sẹo kia hoàn toàn biến mất không còn thấy nữa, nhưng Hạ Thiệu Nhiên cũng đã vĩnh viễn tàn phế.
Lúc trước Nghiêm Cẩn cũng tự biết rằng chính mình đã làm tổn thương tâm Hạ Thiệu Nhiên, làm tàn phế tay của cậu, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy vẫn còn có cơ hội cứu vãn, chỉ cần hắn cố gắng tìm trăm phương ngàn cách đối xử tốt với Hạ Thiệu Nhiên, một ngày nào đó, chân thành đối xử, sắt đá cũng mòn, sẽ một lần nữa lay động trái tim Hạ Thiệu Nhiên. Cho đến giờ phút này Nghiêm Cẩn mới thực sự hiểu rõ được, cho dù hắn có nỗ lực thế nào cũng không thể làm cho tay Hạ Thiệu Nhiên lành lại, và hắn cũng không thể nào có cơ hội cùng với Hạ Thiệu Nhiên một lần nữa ở bên nhau.
Đây là báo ứng sao? Lúc trước Nghiêm Cẩn bức cho Hạ Thiệu Nhiên phải tự đâm bị thương tay mình để đền lại tay cho Nghiêm Luân, nhưng hiện tại hắn phải bức cái gì để bồi thường cho Hạ Thiệu Nhiên? Nghiêm Cẩn phải đánh gãy tay mình sao? Nhưng như vậy thì có ích lợi gì, tay của Hạ Thiệu Nhiên cũng vẫn không có cách nào lành lại.
Tâm Nghiêm Cẩn từng chút từng chút một rơi xuống đáy vực sâu, ngây người nhìn Hạ Thiệu Nhiên không nói ra lời.
"Nghiêm đổng, tôi có việc đi trước" Hạ Thiệu Nhiên buông tay ra, trên mặt khôi phục lại biểu tình khách sáo xa lạ cúi chào Nghiêm Cẩn một cái, ở lúc hắn đang thất thần trống rỗng thì rời khỏi văn phòng.
...........................
Nghiêm Cẩn không rõ vì sao chính mình lại đến tham gia buổi tiệc đính hôn của Hạ Thiệu Nhiên, chẳng lẽ hắn nhất định phải tận mắt nhìn thấy cậu kết hôn thì hắn