Chương 96: Giấu diếm
Từ sau khi được cha mẹ ngầm đồng ý chuyện của mình với Nghiêm Cẩn, trong lòng Hạ Thiệu Nhiên giống như đặt được một cục đá xuống đất, hơn nữa Nghiêm Cẩn lại đối xử với cậu cực kỳ tốt, Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy những đau thương trong quá khứ dường như đã hoàn toàn tan biến mất.
"Nghiêm Cẩn, để em xào rau cho, trù nghệ của em chắc chắn là tốt hơn anh đó, anh xem anh ngày nào cũng nấu cơm, cũng phải cho em có cơ hội thể hiện tài nấu nướng của em với chứ" Sau khi tan tầm về nhà, hai người cùng nhau ở trong nhà bếp chuẩn bị cơm tối, nói là hai người làm chứ thật ra vì Nghiêm Cẩn lo cho cái tay bị tàn phế của Hạ Thiệu Nhiên cho nên luôn không để cho cậu phải làm việc nặng nhọc, Hạ Thiệu Nhiên chỉ phụ giúp làm những việc lặt vặt như nhặt rau lột tỏi mà thôi.
"Thiệu Nhiên, tay của em...." Nghiêm Cẩn do dự nhìn Hạ Thiệu Nhiên.
"Tay của em không có sao mà, hơn nữa em nấu bằng tay phải chứ có nấu bằng tay trái đâu, anh mau đưa chảo cho em đi." Hạ Thiệu Nhiên chẳng hề để ý lắc đầu, dứt khoát đoạt lấy chảo từ trong tay Nghiêm Cẩn.
Hạ Thiệu Nhiên bắt đầu vui vẻ bận rộn làm việc, trong miệng còn lẩm bẩm hát nhỏ, Nghiêm Cẩn đứng ở bên cạnh cậu nhìn cậu vẻ mặt ôn nhu sủng nịch.
"Nghiêm Cẩn, anh đừng có mà coi thường em, em biểu diễn hất chảo cho anh xem" Hạ Thiệu Nhiên vừa nói chuyện vừa muốn nâng chảo rau hất lên một cái, nhưng vì chảo có hơi nặng, một bàn tay của Hạ Thiệu Nhiên nhấc lên không nổi, cậu liền dùng cả hai tay nhấc chảo lên. Hạ Thiệu Nhiên đã hưng phấn quá mức, vứt hết lời dặn của bác sĩ rằng tay trái của cậu không được nâng đồ nặng ra sau đầu.
"Ui da!" Hai tay Hạ Thiệu Nhiên vừa mới nhấc được cái chảo cậu liền lập tức đau đớn la lên.
"Thiệu Nhiên sao vậy?!" Nghiêm Cẩn đứng ở bên cạnh sợ hãi, vội vàng tiến đến xem xét cái tay của Hạ Thiệu Nhiên.
"Hì hì, không sao đâu! Em hù anh chút thôi" Hạ Thiệu Nhiên làm như không có chuyện gì đặt chảo xuống, quay đầu nhìn Nghiêm Cẩn với dáng vẻ đùa giỡn.
"Em còn dám đùa giỡn! Anh sắp bị em dọa thành bệnh tim luôn rồi!" Nghiêm Cẩn giả vờ tức giận trừng mắt.
"Cẩn, em xin lỗi mà...." Hạ Thiệu Nhiên dùng thanh âm thật mềm mại, chủ động đưa môi tới hôn hôn môi Nghiêm Cẩn.
"Đươc rồi, cứ để anh xào rau cho." Nghiêm Cẩn tuy đã bớt lo sợ, nhưng cũng không yên tâm để cho Hạ Thiệu Nhiên tiếp tục nấu ăn.
"Ừ" Hạ Thiệu Nhiên nghe lời nhường lại vị trí cho Nghiêm Cẩn, đứng ở phía sau lưng hắn.
Nghiêm Cẩn cúi đầu chuyên tâm xào rau, vẫn chưa nhận thấy Hạ Thiệu Nhiên ở phía sau đang cầm lấy tay trái nhíu chặt mi.
"Thiệu Nhiên, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không, sao em ăn ít như vậy." Nghiêm Cẩn sau khi làm xong bữa cơm chiều, hai người ngồi đối diện nhau trước bàn ăn, Nghiêm Cẩn nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên chỉ mới gắp được một chút đồ ăn thì đã buông đũa, lập tức quan tâm dò hỏi nói.
"Em no rồi/" Hạ Thiệu Nhiên để chứng minh lời mình nói đã cười vỗ vỗ cái bụng của mình.
"Mới ăn có chút xíu như vậy làm sao mà no, em muốn ăn gì, anh gọi đồ ăn ngoài cho em" Nghiêm Cẩn căn bản là không tin lời Hạ Thiệu Nhiên nói, từ chỗ ngồi đứng lên chuẩn bị gọi điện thoại đặt giao đồ ăn ngoài đến.
"Cẩn, không cần đâu, em ăn no rồi thật mà." Hạ Thiệu Nhiên vội vàng ngăn cản Nghiêm Cẩn.
"Thật là no rồi?' Nghiêm