Một thương đội đang di chuyển về Hati, đây là nhóm người của Hoàng tử Giô Xi và Công chúa Naoxi.
Hai vị dò đường quay lại báo với Giô Xi.
– Hoàng tử, phía trước có một con suối, có thể hạ trại ở đó.
Giô Xi gật đầu.
– Được, chúng ta đến đó.
Dòng suối trước mặt.
Cả đoàn dừng chân, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, không cần chủ soái nhắc nhở họ liền có thể tự hoàn thành tốt công việc.
Nhóm dựng trại, nhóm chuẩn bị thức ăn, nhóm chuẩn bị nước tắm – giặt giũ cho chủ nhân, nhóm lo liệu chăm sóc ngựa, nhóm tuần tra – canh gác, mọi người bận rộn nhưng không loạn.
Naoxi đến bên Giô Xi.
– Đại ca, chúng ta còn bao lâu thì tới?
– Khoản ba ngày nữa là tới biên giới Hati, chốc nữa lên đường muội nên ngồi xe ngựa, cả tuần rong ruổi trên lưng ngựa chắc mệt mỏi rồi đúng không?
Nàng xấu hổ gật đầu.
– Đúng vậy, thật là mệt mỏi, huynh và mọi người không thấy mệt sao?
Giô Xi cười từ ái.
– Chúng ta quen rồi, muội ít cưỡi ngựa đi xa và lâu thế này nên không quen là phải.
Lúc này khí hậu giá lạnh, đường đi sẽ vất vả hơn.
– Muội biết rồi.
Lính gác đến gặp Giô Xi báo cáo.
– Thưa Hoàng tử, Công chúa, có một tốp người ngựa đang hướng đến chỗ chúng ta.
Giô Xi nhíu mày hỏi.
– Đã biết là người nào chưa?
– Hiện tướng quân Laxit đang tìm hiểu, tiểu nhân về báo để Hoàng tử nắm tình hình vì đối phương có mang theo quân đội.
Chàng gật đầu.
– Ta đã biết, ngươi lui xem sự tình rồi đến báo cho chúng ta.
Tên lính phục lệnh.
– Vâng Hoàng tử.
Lính gác lui, Naoxi hỏi chàng.
– Huynh đoán được họ là ai không?
Giô Xi lắc đầu.
– Chưa biết được, đợi Laxit thăm dò xem sao đã.
Người hầu bày bàn con, đặt một đĩa điểm tâm cùng bình trà nóng lên đó rồi lui ra làm việc.
Giô Xi nói với nàng.
– Muội lại bàn ăn uống tạm trước, đợi thức ăn chính e sẽ đói rã ruột mất.
– Vâng huynh.
Lúc này tướng quân Laxit trở lại.
Ông vui mừng nói với Giô Xi.
– Đoàn người hướng đến chỗ chúng ta là đội quân do tướng Lapin chỉ huy thưa Hoàng tử.
Chân mày khẽ giãn, tinh quan lóe khóe mắt, chàng hỏi lại.
– Ngươi chắc chứ?
Laxit xác nhận thông tin.
– Mạc tướng chắc chắn thưa Hoàng tử.
Giô xi vui mừng.
– Tốt!
Chàng quay sang nói cùng Naoxi.
– Muội cùng huynh đi đón Nhị đệ thôi.
Naoxi ngẩn ngơ.
– Huynh nói ai?
Giô Xi cười thoải mái.
– Nhị đệ, Nhị ca song sinh cùng muội.
Naoxi chưa tiêu hóa xong thông tin Đại ca cung cấp thì bị chàng kéo theo ra ngoài.
Tướng quân Lapin được tin báo phía trước là đoàn người của Đại hoàng tử Giô Xi đang nghỉ ngơi, chực tới đã thấy Hoàng tử chờ liền xuống ngựa hành lễ.
– Mạc tướng Lapin ra mắt Hoàng tử.
Giô Xi gật đầu cho Lapin bình thân.
Sóng vai bên cạnh Hoàng tử là một vị tiểu thư xinh đẹp, không biết xưng hô thế nào Lapin xin chỉ thị từ chàng.
Cấp dưới chưa biết rõ thân thế muội muội, chàng giới thiệu.
– Đây là Công chúa Naoxi, muội muội song sinh với Hoàng tử Naphanta.
Mắt Lapin lóe sáng, liền hành lễ với Naoxi.
– Mạc tướng ra mắt Công chúa.
– Tướng quân bình thân.
Chào hỏi xong thì đoàn người được Lapin bảo vệ theo sau cũng vừa đến.
Lapin dẫn Giô Xi và Naoxi đến giới thiệu cùng mọi người.
Chúng quân lính nhận ra vị Đại hoàng tử tài ba, thao lược, là thần tượng trong lòng họ, nay được diện kiến ai ai cũng cảm thấy thật vui vẻ.
Giô Xi cho mọi người bình thân, chàng đến bên Naphanta.
– Nhị đệ vất vả.
Naoxi cũng đến chào làm quen.
– Muội Naoxi ra mắt Nhị ca.
Giô Xi biết trước sự việc nên không bất ngờ.
Riêng Naphanta và Naoxi thì tròn mắt nhìn nhau lặng thinh trong hai giây.
Naoxi không ngờ người ngẫu nhiên gặp tại thảo nguyên dạo trước lại là Nhị ca song sinh với mình.
Naphanta chưa bao giờ nghĩ rằng, người dạo trước gặp gỡ lại có quan hệ huyết thống với mình.
Chàng không những tìm gặp được Phụ thân, còn có thêm muội muội và Đại ca nữa.
Trông đệ muội gặp nhau mà ngẩn ngơ, Giô xi cười.
– Thật là cả hai không nói nên lời luôn sao?
Naoxi cười hạnh phúc.
– Muội… muội thật không ngờ huynh ấy là Nhị ca song sinh cùng muội.
Giô Xi cười thâm ý.
– Còn nhiều điều bất ngờ nữa, về tới cung cả hai sẽ biết, khi đó mới là bất ngờ thực sự.
Quay sang Naphanta, Giô Xi ân cần.
– Mẫu thân đệ đâu?
Lúc này Naphanta mới hồi thần trả lời.
– Người đang ở