Lại nói Vua Naori chấp nhận gả Tam Công chúa sang xứ Hi Mê tạo một phen ồn ào đối với người dân đang ở trạng thái ngủ đông, dấy lên từng đợt sóng càng lúc càng mạnh mẽ.
Sau biến cố hai mươi năm trước, người dân chỉ chuyên chú cật lực làm việc và rèn luyện võ thuật.
Ám ảnh sự yếu kém từ cuộc xâm lược từ Hi Mê khiến họ không ngừng cố gắng nhanh chóng cường đại, bảo vệ người họ thương yêu và xứ sở của họ.
Sớm đầu hạ, khí trời mát dịu, từng bọt mây trắng lượn lờ trên nền trời xanh thẫm, xa xa vang vọng tiếng chim ríu rít gọi bầy có vẻ rất vui.
Phía thành đông xứ Hati.
Dưới cây cổ thụ to lớn, tán lá xòe rộng, hai vị phụ nhân tranh luận không ngơi nghỉ.
– Ta không hiểu sao Đức vua gả tam Công chúa qua xứ Hi Mê? Phải chăng sự hy sinh của cố Hoàng hậu Xixi là vô nghĩa?
Vị phụ nhân mặc y phục màu tím cà nhăn trán.
– Ta cũng nghĩ giống bà, đức vua mới lập tân Hậu, nghe nói người rất yêu thương vị tân Hậu này…
Vị phụ nhân mặc y phục màu xanh xám giọng điệu gay gắt.
– Bởi vậy ta không đồng ý việc kết thân này, mong rằng Đức vua anh minh xem xét lại.
– Bà nói đúng.
…
Tại thư phòng Hoàng gia.
Ba Phụ tử đều một vẻ mặt ngưng trọng vì chưa nghĩ được đối sách an lòng dân.
Xoa mi tâm mệt mỏi, vua Naori nhướn mày hỏi hai nhi tử.
– Hai con có biện pháp nào đối với sự việc này chưa?
Giô Xi và Naophanta nhìn nhau nhíu mày lắc đầu, việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Giải quyết không tốt lại gây thêm hiểu lầm thì càng phiền toái hơn.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Ba canh giờ trôi qua.
Cả thư phòng yên ắng thiếu điều chiếc kim rơi vẫn có thể nghe được.
Giô Xi than thở.
– Người dân hiểu sai về Phụ hoàng, một người nhận định sai kéo theo ba bốn người cùng hiểu sai, haiz!
Naophanta chợt ngưng mi “Tại sao không nhỉ? Sự việc tồi tệ bắt nguồn từ cách nhìn nhận không đúng của một vài phần tử… Ta cũng dùng ngược lại để mọi người hiểu đúng thì sao?” Sườn mặt chàng thoáng thả lỏng, gợn nhẹ ý cười.
Vua Naori nhanh mắt bắt gặp biểu cảm của nhị nhi tử, ông hỏi.
– Con nghĩ được đối sách gì rồi phải không Naophanta?
Naophanta gật đầu, sóng mắt khẽ lưu chuyển ý cười.
– Vâng, con vừa nghĩ ra một chủ ý nhỏ…
Thấy chàng ngập ngừng, Giô Xi sốt ruột thúc giục.
– Đệ nói ra cho ta cùng Phụ hoàng nghe trước rồi cùng tính tiếp.
Naophanta gật đầu, chậm rãi giải thích.
– Hình ảnh Mẫu hậu là Thánh mẫu trong lòng người dân, Phụ hoàng lập tân Hậu khiến không ít người bất mãn…
Nói tới đây, Naophanta liếc nhìn Phụ hoàng, thấy người vẫn bình thường chàng tiếp tục nói.
– Họ không hiểu Mẫu hậu hiện tại là ai, cũng không hiểu nguyên nhân sâu xa của việc liên hôn này nên cần một lời giải thích hợp tình, hợp lý thì…
Ánh mắt vua Naori và Giô Xi lóe sáng.
Giô Xi cắt ngan lời nhị đệ, hỏi lại.
– Ý đệ là cho người tung tin đồn giải thích về việc liên hôn này?
Naophanta gật đầu mỉm cười.
– Vâng, ý là như vậy.
Vua Naori hài lòng, ý cười rạng rỡ.
– Tốt, vậy việc này ta giao hai con xử lý.
Hai huynh đệ nhìn nhau cùng đồng thanh.
– Vâng Phụ hoàng.
Hai huynh đệ làm việc rất hiệu quả, chỉ trong một ngày mà tin đồn về Tam Công chúa chính là Cửu Công chúa xứ Hi Mê trước đây, Tam Công chúa và Đại Hoàng tử xứ Hi Mê lưỡng tình tương duyệt… bay đầy trời.
Tại một tửu lầu sang trọng trong kinh thành.
Biển hiệu nổi bật sắc vàng rực rỡ ‘Phương Linh Quán’.
Nơi đây nổi tiếng trù nghệ tốt cùng phong cách bài trí tinh tế, trang nhã rất được thực khách ưa thích.
Năm món ăn chiêu bài bổn quán, thực khách phải đặt bàn trước từ một đến hai ngày còn năm mươi món còn lại khách muốn món nào cũng đều có.
Chủ quán là người biết nhìn xa trông rộng, xử lý bổn quán với một nguyên tắc chung ‘Khách hàng là thượng đế’, không thiên vị bất cứ khách nhân nào, đã vào bổn quán đều được tôn trọng, tiếp đãi như nhau.
Tửu lầu bao gồm ba gian chiêu đãi khách nhân, dưới đại sảnh thiết đãi khách vãn lai, tầng một và tầng hai ngăn thành từng phòng bao tiếp đãi thượng khách.
Dưới đại sảnh đặt bốn dãy bàn vuông, mỗi dãy kê mười bàn, bàn thứ tư bên góc trái một khách nhân mặc y phục xanh ngọc cất giọng âm vang với đồng bạn.
– Ta nghe nói Tam Công chúa trước đây sống ở Hi Mê, chính là cửu Công chúa mà vua Xê Rê sủng ái nhất đấy.
Tin tức vị đại gia vừa quăng ra, thực khách trong sảnh dừng đũa im lặng lắng nghe tin tức từ vị khách vừa rồi.
Người mặc huyền bào hỏi lại.
– Vậy là Tam Công chúa và Đại hoàng tử Ra Kê từng là huynh muội với nhau.
Vị mặc bạch bào phụ họa.
– Như vậy tình cảm của Công chúa và Hoàng tử đều rất tốt đi.
Vị đại gia y phục xanh ngọc vỗ bàn, cười sảng khoái.
– Đúng vậy, nữa tháng trước Đại Hoàng tử đến xứ ta cầu hôn Công chúa, ta nghe nói Công chúa xác định muốn mối hôn sự này… Công chúa là nữ nhi duy nhất mà cố Hoàng hậu lưu lại nên vua chúng ta đành gác lại chuyện xưa mà thành toàn mối lương duyên này.
Vị huyền bào gật gù tỏ ý hiểu, kính rượu vị đại gia mặc y phục xanh ngọc.
– Vua Xê Rê xem như một nữa phụ thân của tam Công chúa.
– Đúng vậy, Đại hoàng tử cũng là nhân tài hiếm có, tư chất hơn người rất xứng với Công chúa.
– Nếu nói như vậy, việc liên hôn này không hẳn không tốt.
– Ừm, chúng ta cạn chén chúc mừng nào.
– Ý kiến hay, cạn chén, Hahaha…
Lúc này, thực khách trong sảnh tiêu hóa xong thông tin vị khách nọ, các bàn đều lẩm nhẩm với nhau.
– Hỏi sao Đức vua bỗng nhiên quyết định gả Công chúa… thì ra là nguyên nhân này.
– Nói ra thì sau sự kiện đó, vua Xê Rê không còn gây hấn gì với xứ ta nữa, người còn nuôi dưỡng Công chúa thật tốt.
– Ài! Nếu lúc này không phải là xứ Hi Mê hay bất kỳ xứ nào muốn đem quân thôn tính xứ ta, chúng ta cũng không sợ.
– Đúng vậy!
– Đúng vậy nha!
…
Tại một phòng bao thượng khách trong tửu lâu này, hai vị công tử, một vị mặc bạch phục, một vị mặc huyền phục gương mặt anh tuấn gợn nhẹ ý cười.
– Ý này của đệ thật tốt!
Đại ca khen ngợi, gương lạnh lùng không biểu cảm gợn chút xấu hổ.
– Thực ra đệ cũng không nắm chắc lắm.
– Đệ lại khiêm tốn nữa rồi, sự việc xem như bước đầu thành công, chúng ta ăn xong rồi về báo cáo Phụ hoàng.
– Vâng Đại ca.
Một tháng sau đó.
Hai huynh đệ đã thành công, người dân không còn thái độ bất mãn hay phản đối nữa mà