Trần Phương nhìn vợ đã tỉnh lại đang ngồi ngơ ngác trên giường bệnh.
Lại ngồi kề bên, anh nắm tay nàng xoa xoa, ánh mắt trìu mến.
– Em thấy trong người sao rồi? Có chóng mặt không? Có khó chịu chỗ nào không?
Nhìn Công tử xa lạ nắm tay mình thể hiện tình cảm khiến nàng bất ngờ rút tay lại ‘Người này là ai? Sao cũng mặc y phục cổ quái như những người lúc nãy.’
Trần Phương bị vợ bài xích, tâm thoáng đau.
Lúc nãy gặp qua bác sĩ, họ có nói vợ hiện bị chứng mất trí nhớ tạm thời nhưng chứng kiến lại khiến anh không khỏi đau lòng.
Anh rất hài lòng cuộc sống gia đình mình, vợ anh là mẫu phụ nữ hiền dịu, hiểu chuyện.
Sống cùng nhau mười sáu năm, có một mặt con trai năm nay mười bốn tuổi.
Mười sáu năm tình cảm vợ chồng càng gắn bó keo sơn hơn bao giờ hết.
Thời gian vợ nằm viện là một chuỗi ngày đau buồn trong anh, ngày ngày anh luôn hy vọng vợ sẽ tỉnh lại.
Nàng thấy công tử trước mặt như quen biết mình và có vẻ đau khổ khi bị mình từ chối.
Nàng không hiểu điều gì đang xảy ra.
Nàng khẽ hỏi.
– Thật lấy làm tiếc ta không biết Công tử là ai? Nơi đây là đâu?
Vợ khép nép hỏi mình bằng cách xưng hô kỳ quặc, Trần Phương trấn tĩnh tâm tình ‘Từ từ rồi vợ sẽ nhớ ra thôi, không vội! Đúng vậy, cần thời gian để cô ấy nhớ lại.’ Nghĩ vậy, anh kiên kiêng nhẫn giải thích cho nàng hiểu.
– Em đừng lo lắng, mới tỉnh lại nên có một chút rối loạn về trí nhớ, đợi một thời gian nữa sẽ hồi phục lại thôi… Em đói rồi đúng không? Hiện bao tử em còn yếu, nên ăn thanh đạm khoản nữa tháng điều chỉnh dần cho quen rồi anh sẽ làm nhiều món ngon cho em… Anh đặt cháo rồi, xíu người bên Căn tin họ đem đến.
Em ráng dưỡng bệnh thêm một thời gian nữa, không có dấu hiệu gì khác thường thì anh đón em về nhà được không?
Anh cười tươi khoe với nàng.
– Thằng Luân đi học về sẽ đến thăm em nữa đó, gia đình mình lại được đoàn tụ rồi.
Anh nói thật nhiều, nàng nghe hiểu đôi chút.
Im lặng quan sát, nàng hiểu sơ mình chưa chết vì khi vào nhà vệ sinh, nhìn qua một cái gương thật lớn, gương phản chiếu rất rõ.
Đúng vậy, người trong gương không phải là nàng.
Đây không phải là Thiên đường hay Địa phủ, đây là một nơi khác rất xa lạ đối với nàng, nhìn người trong gương, nàng chảy nước mắt ‘Ta phải làm sao đây? Phải làm sao ta được trở về thế giới của mình… nơi có người đang đợi ta.’
Sau một tháng đấu tranh tư tưởng, cuối cùng nàng cũng chấp nhận mình sống lại trong cơ thể của người tên Thúy Như, trượng phu được gọi là chồng hay ông xã tên Trần Phương và một nhi tử tên Sỹ Luân.
Trần Sỹ Luân năm nay học lớp tám, tại trường Trung Học Chu Văn An.
Trần Phương chăm sóc nàng rất cẩn thận, chàng nghĩ nàng chính là người vợ yêu quý.
Sỹ Luân luôn khiến nàng vui vẻ và rất ngoan, nhưng nàng cảm thấy thật có lỗi vì cướp đi sự yêu thương, chăm sóc của chủ nhân thân thể này.
Nàng không biết cô gái này chết chưa? Rồi thân xác của nàng nữa, liệu đã thối rữa rồi phải không?
Chưa biết cách nào để được trở về bên Hoàng thượng cùng hài tử bé nhỏ, nàng lại ăn nhờ ở đậu, chịu sự chăm sóc của cha con Trần Phương nên phải làm tròn bổn phận của một người vợ, người mẹ, nếu không nàng cảm thấy rất áy náy.
Nàng chăm sóc các bữa ăn hàng ngày, quán xuyến nhà của luôn tốt, riêng tình cảm với Trần Phương, nàng thật sự không làm được.
Biết anh buồn, nàng chỉ cam chịu vì không biết phải giải thích sao cho anh hiểu.
Tình nghĩa vợ chồng dần trở nên ‘Tương kính như tân’, anh vẫn chu toàn chăm lo gia đình, một người chồng mẫu mực nhưng tình cảm chỉ như hai người bạn thân.
Nàng thở phào nhẹ nhõm về quan hệ lúc này giữa hai người.
Cũng có thể anh biết chút gì đó về nàng, anh không nói nàng cũng im lặng cùng hòa hợp sống chung dưới mái nhà.
Thời gian lặng lẽ trôi, nàng đến thế giới này đã hơn hai mươi năm.
Anh phát hiện mình bị bệnh ung thư phổi, chỉ im lặng chịu đựng mà không chữa trị.
Khi mọi người biết thì căn bệnh đã vào giai đoạn thời kỳ cuối.
Anh đã chuẩn bị cho cái chết của mình.
Sỹ Luân học xong đại học, trong thời gian thử việc được Công ty đánh giá khá cao.
Có lẽ anh ấy cảm thấy an tâm buôn bỏ thế giới, đi tìm vợ của mình cũng nên.
Một buổi sớm mát dịu, Trần Phương gọi vợ con vào dặn dò.
Anh gặp riêng nàng, nhờ nàng chăm sóc Sỹ Luân.
Anh đã biết nàng không phải vợ anh, nàng òa khóc rất nhiều.
– Em thành thật xin lỗi anh!
Anh cười.
– Em không có lỗi, bao năm qua nhờ có em mà anh vẫn sống đợi đến khi Sỹ Luân thành tài… Em có thể nói cho anh biết, em là ai không?
Nàng bắt đầu kể câu chuyện của mình, nghe xong anh cười mãn.
– Anh sắp được gặp cô ấy, có lẽ em sẽ gặp lại chồng của mình thôi…
Nghe anh nói, nàng gật đầu cảm ơn, mang theo hy vọng mong manh không thấy lối ra.
Anh dặn dò con trai rồi nhắm mắt ra đi vĩnh viễn.
Sỹ Luân than khóc, nàng cũng khóc rất nhiều ‘Tạm biệt người bạn của ta, anh hãy yên tâm yên nghỉ.’
Tang sự Trần Phương đã mãn.
Nàng giữ tang ba năm, tận tình chăm sóc con trai Cố nhân.
Sỹ Luân công việc ổn định, dắt người yêu về ra mắt nàng.
Nhìn người con gái con trai chọn, nàng hài lòng chấp nhận mối nhân duyên này.
Một năm tiếp theo.
Nàng giúp con mang Trầu Cau đi hỏi vợ, một đám cưới rình rang sau đó.
Con dâu sinh cháu gái đầu, cháu gái lớn đi nhà trẻ, bé trai kế chập chững bước đầu tiên.
Nàng biết mình nên nghỉ ngơi được rồi.
Rời thành thị ồn ào về quê hưởng cuộc sống thanh nhàn.
Ban đầu, Sỹ Luân cật lực phản đối, phải nhờ con dâu nói giúp mới chấp nhận.
Sỹ Luân thuê cho nàng một người giúp việc, do không thích có người lạ trong nhà nên nàng chấp nhận người đó đến quét dọn theo giờ thôi, còn lại tự nàng làm hết thảy.
…
Đêm nay, nỗi nhớ quằng quoại trong lòng, nước mắt tuôn thấm ướt gối, nàng nhắm mắt dần chìm vào giấc ngủ…
————————
Tại xứ Hati.
Cuộc xâm lược hai mươi năm trước qua đi, Xứ sở này lại phồn thịnh như trước.
mọi người đều vội vã công