– Ta lấy danh dự Thừa tướng xứ Hati nói chuyện cùng Công tử thì thế nào?
Người đối diện tự nhận là Thừa tướng đương triều xứ Hati, chàng nhớ mẫu thân dặn dò “Phanta! Con nhớ đưa thanh kiếm này tận tay Thừa tướng Hari, rồi ông ấy sẽ nói con biết mọi chuyện.” Chàng khinh ngạc xác nhận.
– Ông chính là Thừa tướng Hari sao?
Ông gật đầu trả lời.
– Đúng vậy, hôm nay ta tìm gặp Công tử có chút đường đột… nhưng ta không thể đợi lâu hơn nữa.
Nhìn ánh mắt khẩn thiết của ông, chàng thiết nghĩ có thể người này là Phụ thân của mình nên đồng ý để tiểu đồng lánh mặt một chút.
– Được! Phiền ngài an bài Thuận tử giúp ta.
Ông gật đầu rồi ra hiệu Munsu an bài Tiểu đồng sang gian phòng khác đợi để cả hai thuận tiện trò chuyện.
Người không liên quan lui, nhấc chum trà hớp một ngụm, ông hít một hơi sâu rồi từ tốn nói.
– Trước khi Ta hỏi thanh Bảo kiếm của Công tử, ta muốn kể một câu chuyện, Công tử có hứng thú nghe không?
Chàng nghĩ “Người đã gặp, ngồi nghe ông ấy kể một chút cũng được!” nên gật đầu.
Nhận sự đồng ý của chàng, Thừa tướng dõi mắt nhìn mông lung, giọng đều đều kể.
– Xứ Hati cách đây hơn hai mươi năm, rất nhộn nhịp và náo nhiệt.
Một năm bốn mùa thì đều có bốn lần tổ chức Hội họp truyền thống theo từng mùa.
Và kể từ khi Xứ sở này bị Đế chế Hi Mê xâm lăng thì những cuộc tụ tập vui chơi, tục lệ hội họp đều bãi bỏ…
Chàng giương mắt khó hiểu, việc Thừa tướng kể thì có liên quan gì đến mình đâu thì ông trả lời giúp chàng, ngữ âm có vẻ sầu thương.
– Công tử muốn hỏi Ta sao kể câu chuyện không liên quan gì đến Công tử đúng không?
Chàng gật đầu.
Ông cười buồn buồn.
Xứ Hati còn tồn tại đều do sự hy sinh của Hoàng hậu Xixi Xứ chúng ta.
Nghe ông nói điều đó chàng càng cảm thấy mình hồ đồ rồi vì không hiểu ý Thừa tướng muốn ám chỉ chuyện gì “Không lẽ ông ta cần người nghe chuyện xưa của Xứ ông ta sao?”
Thừa tướng cảm nhận chàng sắp hết kiên nhẫn, ông hỏi chàng.
– Công tử đang giữ một thanh Bảo kiếm, chuôi nạm hồng ngọc đúng không?
Chàng không trả lời nhưng có vẻ ngầm thừa nhận ông tiếp tục nói.
– Trước khi Hoàng hậu Xixi sang Xứ Hi Mê, lệnh bà đã mang long thai… Dù vua chúng ta không muốn nhưng lệnh bà đã dùng cái chết ép vua chúng ta đồng ý.
Ngày đưa tiễn lệnh bà, vua chúng ta giao cho người hai bảo vật Hoàng gia, một món trong đó Công tử đang sở hữu.
Công tử áo trắng không hiểu sao Thừa tướng lại kể chuyện bí mật Hoàng gia cho chàng nghe thì Thừa tướng vẫn đều đều kể.
– … Lệnh bà trở dạ ở Hoàng cung Xi Li Mê Xứ Hi Mê, chúng ta chỉ biết người qua đời sau khi sinh xong ba ngày vì mất quá nhiều máu.
Khi lệnh bà qua đời thì nữ hầu thân cận cũng biến mất cùng thanh Bảo kiếm Hoàng gia, không ai biết người ấy đi đâu… Tiểu Công chúa được sinh ra vẫn còn sống, được vua Xê Rê giao Hoàng hậu Sany chăm sóc, nuôi dưỡng.
Ngưng kể một chút, ông châm thêm nước trà nóng, rót cho cả hai rồi tự uống chum của mình.
Ông nhìn chàng bằng đôi mắt mong chờ hỏi.
– Công tử có thể nói ta biết thanh Bảo kiếm đang giữ có từ đâu không?
Nghe câu chuyện của ông, lại nghe ông hỏi thanh Bảo kiếm của mình, chàng thật thà trả lời.
– Của Mẫu thân đưa ta.
Ông hỏi xác nhận.
– Mẫu thân của Công tử?
Chàng gật đầu.
Ông liền hỏi tiếp.
– Có thể đưa bà ấy đến đây gặp ta không?
Chàng lắc đầu.
Ông không hiểu tại sao lại không thể gặp được thì chàng nói.
– Mẫu thân đang bệnh rất nặng… Nhà ta chỉ có hai mẫu tử nương tựa nhau cùng sinh sống, gần đây mẫu thân bệnh nặng khó qua khỏi mới cho ta biết về thanh Bảo kiếm này.
Người nói ta cầm đi tìm Phụ thân, cứ gặp ông thì sẽ gặp được… Ta thiết nghĩ, ông là phụ thân của ta…
Nghe chàng tưởng nhầm mình là Phụ thân của chàng, ông giật mình thản thốt.
– Công tử nói gì?
Chàng lạnh nhạt trả lời,
– Ta thật không muốn đi chút nào, không có Phụ thân bên cạnh thì mẫu tử ta vẫn sống tốt, nhưng mẫu thân nhất quyết bắt ta phải đến đây tìm gặp ông.
Ông ngắt lời chàng.
– Từ từ đã nào… Công tử đừng khiến ta hồ đồ… Ta khẳng định một điều, ta không phải Phụ thân của Công tử… À, mà có thể ta biết Phụ thân của công tử là ai.
Chàng nhìn ông dò xét.
– Ý