Hôm nay thời tiết thật mát mẻ trong lành, như báo hiệu một ngày thật tuyệt vời.
Tại ngôi trường Night nằm ở gốc nhỏ của thành phố S, không gian yên ắng của lớp học, bỗng một tiếng chuông điện thoại ở cuối lớp vang lên:
-Ting ting
Tiếng chuông điện thoại bật lên làm Lạc Hân dật bắn mình.
Cầm điện thoại lên thì thấy người gọi tới là "Mẹ".
Cô vội vàng đứng dậy xin giáo viên ra ngoài nghe điện thoại.
Bước ra ngoài cô vội vàng nhấc máy trả lời:
-"Alo con nghe nè mẹ?"
-"Con ơi! Ba con ông ấy....." Vừa nói giọng mẹ cô đầy lo lắng hoảng hốt
Cô nghe thấy tiếng nức nở mẹ mình thì không khỏi bàng hoàng lo sợ.
Lòng cô mách bảo một chuyện không hay sắp xảy đến
-"Ba .....ba sao mẹ??" Vừa nói những giọt nước mắt bắt đầu rơi
-"Ba con đang cấp cứu trong bệnh viện" Mẹ cô nói dứt câu thì tiếng khóc một lần nữa vang lên bên tai
Nghe mẹ nói xong cô bần thần ngồi quỵ xuống nền.
Nước mắt bắt đầu rơi lã chã trên mặt
Nhưng rất nhanh chóng cô đã giữ được bình tĩnh vội vàng ngồi dậy chạy nhanh vô lớp học lấy tập sách bỏ vào balo, chạy nhanh ra khỏi lớp trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Trên đường cô chạy thật nhanh hết sức cô thể.
Không khỏi để những giọt nước mắt rơi xuống
Trời cũng như hiểu được lòng cô, bắt đầu có những đám mây đen ùm ùm kéo đến như muốn khóc cùng cô.
Cuối cùng những giọt mưa cũng đã rơi xuống càng ngày càng nặng hạt
Cuối cùng cô cũng đến bệnh viện.
Vừa bước tới đập vào mắt cô là hình ảnh người mẹ ngã quỵ trên tay của Tô Thanh
Tô Thanh là bạn học của cô, hai người chơi thân với nhau từ nhỏ, mặc dù không học cùng một trường nhưng tình cảm của cả hai rất thân thiết như hai chị em ruột vậy
Thấy Lạc Hân chạy đến với bộ dạng ướt sủng do lúc nảy cô dầm mưa chạy đến.
Tô Thanh vội vàng đỡ mẹ Lạc Hân chạy tới cô hỏi:
-"Sao người cậu ngôi ngót vậy.
Bộ lúc nảy không mặc áo mưa sao?" Vừa hỏi giọng điệu của Tô Thanh lo lắng.
Lấy chiếc khăn lau người cho Lạc Hân và cầm thêm chiếc áo khoác của mình đặt lên người Lạc Hân
Lạc Hân không màng sức khỏe của mình