Thấy Ngải Giai nắm lấy tay của Lạc Hân Lục Thiên Quân tức giận ra mặt.
Vợ anh mà lại để hắn tùy tiện đụng chạm còn dám làm trước mặt Lục Thiên Quân đúng là chán sống
Vội vàng lấy tay Lạc Hân kéo về không cho nắm
Lạc Hân thấy vậy thì cũng hiểu nhưng cũng không phán cự lại
Thấy Lục Thiên Quân rút tay Lạc Hân lại thì anh đã biết mình có hơi lố.
Lục Thiên Quân còn dùng ánh mắt giết người nhìn anh
"Nhưng tôi không hứa nhé" Lạc Hân mỉm cười đáp
Vài ngày sau.....
Do Lạc Hân vẽ rất đẹp nên những sản phẩm được tung ra đều do cô thiết kế đều làm hài lòng các cổ đông.
Lục Thiên Quân vì thế cũng rất vui trong lòng
Đúng là cô không phải dạng tầm thường.
Cô luôn được nhiều cổ đông quan tâm và hay giúp đỡ
Rất nhanh chóng cô đã được thăng chức
Khi một ai đó đanh đứng trên đỉnh vinh quang thì những con người ở dưới ngoài ánh mắt ngưỡng mộ ngoài ánh mắt chúc mừng họ thì những ánh mắt ghen tị phẫn nộ cũng không ít
Khi cô được lên chức thì người trong Lục thị bàn tân nhiều hơn số lần cô mới vào
Đúng là trên con đường thành công luôn có những chông gai ghập ghềnh
"Vừa vào đã biết dạng không tầm thường, chắc cũng là dạng con gái làng chơi đeo bám Lục tổng.
Vậy mà còn vênh mặt ra nữa chứ" Đây là những câu nói của những người trong Lục thị
Họ còn nói nhiều từ khó nghe hơn nữa
Tưởng những lời nói độc miệng này không ai hay nhưng Lạc Hân có lần đi vệ sinh đã nghe những câu nói không hay về mình
Cô ngậm cục tức vào trong.
Cô không muốn làm to chuyện này ra.
Chuyện bé xé ra to cũng không đáng.
Cứ để cho bọn họ nói đã cái miệng rồi im ngay chứ gì
Buổi trưa đang định lấy cơm ăn thì lại thấy bọn họ bàn tán về mình.
Cô giữ nguyên trạng thái trên mặt không muốn làm thêm chuyện.
Thôi thì bỏ đi
Cô muốn giữ thể diện cho Lục Thiên Quân vì trong thời gian qua anh giúp cô rất nhiều chẳng hạn: mời bác sĩ giỏi nhất về chữa trị cho ba Lạc Hân, giúp đỡ cô trong công việc.....cô rất cảm kích rấm lòng này của Lục Thiên Quân nên không muốn những chuyện nhỏ này liên lụy tới anh
Hiện tại Lục Thiên Quân đang đi công tác nên không biết chuyện nếu anh ở đây chắc chắn đám nhân viên này sẽ toi đời
Ngậm cục tức đi lên phòng không ăn gọi đồ ăn ngoài
Ngày ngày vẫn tiếp tục trôi qua.
Cô ở nhà sao lòng cứ nhìn về xa xăm.
Lòng cô khó tả cô còn không hiểu
Lục Thiên Quân đi công tác nay cũng cả tuần cô thấy có chút trống vắng
Điện thoại vang lên mắt cô sáng lên hẳn ra như vừa nhận được tiền ấy cần điện thoại trả lời ngay
"Sao tới giờ anh mới gọi cho tôi" Nói xong cô chột dạ đứng hình, trời ơi cô nói vậy khác gì đang nói ra hết những gì trong lòng mình định tắt máy luôn cho đỡ mất mặt nhưng đầu dây bên kia hiện lên một giọng nói trầm thấp
"Nhớ tôi