"Tôi tên Lạc Hân rất vui được biết ông" Lạc Hân đưa tay ra vui vẻ đáp
"À là cô Lạc rất hân hạnh được biết cô" Ông Lưu vui vẻ nói lại
Nghe đến tên Lạc Hân thì ai nấy bàn tán sôi nổi
"Không phải là tiểu thư nhà họ Lạc cách đây vài năm bị phá sản đó chớ"
"Không ngờ Lục tổng lại cưới phải cô vợ chẳng làm ra trò trống gì"
"Nghe nói năm xưa là do bạn trai của cô ta hại gia đình cô ta ra nông nổi ấy"
.............
Rất nhiều lời bàn tán về cô được nổi lên
Gia đình cô lúc đó cũng có tiếng nên cũng được mọi người biết đến
Nghe đến từng câu từng chữ như đâm vào cô
Họ nói cô là người gây tai họa cho gia đình mình còn là vị hôn thê của Lục Thiên Quân
Tin này quả thật rất hot
Lạc Hân có phần nhút nhát thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình như có phần nguyền rủa.
Cô càng nắm chặt tay Lục Thiên Quân.
Đôi mắt khẽ cụp xuống
Biết được lời bàn tán không tốt về vợ mình Lục Thiên Quân nhìn một vòng
Ánh mắt này thay cho lời nói của mình rằng" Ai dám mở miệng nói vợ anh nữa người đó sẽ phải chết"
Họ như hiểu được ánh mắt giết người của anh nên im phăng phắc rồi giật mình quay sang hướng khác tránh ánh mắt của anh
Đám người này thật sự rất sợ Lục Thiên Quân nên cũng tự lượng sức mình
"Hai người cứ tự nhiên tôi vào trong một lát" Nói xong Ông Lưu quay người đi
Lục Thiên Quân mỉm cười gật đầu đáp lại lời nói
Lạc Hân hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể
Mặc dù họ không nói gì nhưng trong lòng họ nghĩ gì cô hiểu rõ
Lạc Hân là người am hiểu người khác rất giỏi.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt, lời nói của họ thì cô đã đoán được họ nghĩ gì
Lục Thiên Quân đoán được cô đã giữ được bình tĩnh lấy tay vỗ nhẹ vào bàn tay cô.
Ánh mắt lúc nảy đã tan biến gì đây chỉ còn là ánh mắt ân cần dành cho cô thôi
"Bà đâu" Lạc Hân sựt nhớ ra buổi tiệc hôm nay tới đây vì lí do gì
Nảy giờ đứng đây trò chuyện cũng lâu sao không thấy bà
Lục Thiên Quân ngước mắt về phía trong buổi tiệc
Bà đang đứng nói chuyện cùng một vài người bạn của mình.
Chắc là bà chưa biết sự xuất hiện của bọn họ
Lục Thiên Quân dắt tay Lạc Hân đi về phía bà
Bà quay sang thấy cháu mình thì mừng rỡ
"Sao hai con đến trễ thế bà đợi nảy giờ" Bà ôn nhu lấy tay sờ lấy bã vai của hai đứa cháu bà yêu nhất
"Dạ do kẹt xe một chút nhưng bây giờ cháu đã ở ngay trước mặt bà rồi" Lạc Hân hiểu chuyện cầm lấy tay bà rồi vỗ về nói
Chỉ có mấy câu này thôi đã làm cho những người bạn xung quanh của bà phải há hốc rồi
Công nhận cháu dâu bà giỏi thật nói ra lời nào thì đều được bà ưng ý hết sức
Bà từ này tới giờ không quan tâm đến Lục Thiên Quân
Lục