"Đúng là tôi tác thành cho hai đứa nó loại đàn bà không đẻ được thì giữ lại có ích gì" Đứng trước mặt cô
"Bà nói gì vậy" Lục Thiên Quân nghe không hiểu lời bà
"Con không sinh cháu cho bà được thì bà liền đuổi con đi à"
"Giữ cô lại chỉ nuôi tốn cơm tôi thôi.
Không hiểu vì sao lúc ấy tôi lại cho cô kết hôn với cháu tôi đúng là có mắt như mù"
Lục Thiên Quân như chết trân anh như hiểu ra sự việc
Lạc Hân không sinh được tại sao không nói với anh.
Anh cũng bắt đầu tin chuyện này
Cô bật cười nụ cười này cứ như một hàm ý.
Có vẻ cô bất lực rồi cảm xúc không biết diễn tả như thế nào
"Vậy chúc mọi người hạnh phúc" Cô chỉ cho họ 6 chữ rồi bỏ đi
Lục Thiên Quân thấy cô đi anh định bỏ theo thì bà lại
Bà không cho Lục Thiên Quân đi nên giả vờ lên cơn đau nhói ôm ngực
"Thiên Quân bà...bà nhói quá"
Thấy vậy anh bèn chạy lại
"Có sao không bà" Anh lo lắng
"Bà hơi nhói đỡ bà lên giường" Giọng bà dần nhỏ lại
Diễn cứ như thật thế làm anh tin không thôi.
Vội vàng đỡ bà dậy lên giường
Sau đó rót cho bà cốc nước.
Chuyện của Lạc Hân anh gạt qua một bên
Còn Lạc Hân thì chạy nhanh xuống nhà nước mắt dần rơi xuống.
Cô khóc không vì anh bỏ mặc cô mà là vì uất ức mà khóc
Khi bước ra cửa cô ngoáy đầu nhìn lại thì chẳng có ai chạy theo cô
Sự tủi thân hiện rõ.
Bây giờ trời cũng đã tối cô phải đi đâu
Nhưng cũng chập chững bước đi trong hư vô..
"Bà biết sức khỏe bà lắm rài không ổn con đừng lo" Thấy anh có vẻ lo cho mình bà mới dịu lại cơn đau
Lục Thiên Quân ngồi xuống cạnh bà nắm lấy tay
"Mai con dẫn bà đi bệnh viện khám ạ"
Nếu nói về sự lễ phép sự dịu dàng thì bà là số một trong anh.
Dù bà có như thế nào thù cũng là người nuôi nấng anh cho anh cuộc sống như bây giờ.
Không dám làm trái ý bà dù chỉ một câu
"Không cần không cần" Bà vội vàng lắc đầu
"Bà...bà biết con rất yêu Lạc Hân nhưng cô ta không thể sanh con để nối dỗi tông đường" Thấy tình thế hợp lí bà liền đánh động vào tâm lí anh
"Nhưng cô ấy không nói với con chắc là có sự hiểu lằm nào đó ạ" Anh tự trấn an bản thân
Trước giờ chuyện gì cô cũng kể cho anh không lẻ tới chuyện này cô giấu.
Có gì đó uẩn khúc ở đây
"Chính nó nói với bà cơ mà chẳng lẻ bà tự bịa chuyện" Bà phản bác lại ý nghĩ của anh
"Vậy ý bà là như thế nào"
"Bà thấy Như Như cũng tốt nếu như năm xưa con bé không bỏ đi thì bà sẽ cho con kết hôn với nó.
Hay để Như Như mang thai hộ cho con đi" Ý nghĩ thật điên rồ
Thì ra bà đối xử với cô ta tốt như thế thì cũng có lí do
Nghe tới đây