Video kết thúc, cậu khóc đến bần thần, tại sao, lẽ ra cậu cũng có thể có được hạnh phúc, tại sao hai con người cố chấp ấy không mở lòng ra với nhau khiến cho cậu lớn lên chỉ có tình yêu của mẹ mà không trọn vẹn được hai chữ gia đình như vậy.
Nếu vậy thì mọi người cứ đi đi, bố mẹ nhớ phải tìm được nhau để đoàn tụ nhé, nếu có kiếp sau thì mạnh dạn mà nói ra, bố nhớ thay con bảo vệ mẹ đấy! Cậu đã khóc thật lâu, cho tới khi bình tĩnh lại cậu lại bắt đầu nghi vấn.
Nếu mọi chuyện bắt đầu từ Mạc Xuân Phong thì tại sao ông ta lại dồn gia đình cậu đến mức này? Tại sao còn khiến gia đình cậu tan nát như vậy.
Và cậu cũng thấy điều không đúng ở đây.
Rõ ràng mẹ cậu có đi chữa trị, tại sao chữa trị đến 7 năm mà vẫn không thuyên giảm mà còn nặng hơn, vì rõ ràng như bố cậu nói, 7 năm trước mẹ đã cho bố biết cậu là con của hai người họ, và mẹ còn rất yêu bố, vậy tại sao mẹ không nói hết ra tất cả? Cậu chợt nhớ tới lời mẹ nói khi cậu đi: "Con yêu, mẹ xin lỗi vì để con đi ra nước ngoài như này, con còn nhỏ như vậy, nhưng con yên tâm, con sang đó sẽ ở nhà của bác Hai, bác ấy là bạn thân của mẹ, bác ấy sẽ chăm sóc con thay mẹ, đợi đến khi con trở về cả gia đình ta sẽ đoàn tụ".
Cả gia đình sẽ đoàn tụ? Mẹ nói điều đó, chứng tỏ mẹ đã chuẩn bị để nói cho bố tất cả, có lẽ mẹ định chữa khỏi bệnh sẽ nói chuyện với bố, khi đó mẹ sẽ để mọi chuyện sáng tỏ và gia đình họ sẽ bên nhau.
Nếu mẹ đã có suy nghĩ như vậy thì chắc chắn mẹ phải phối hợp với bác sỹ để chữa trị chứ.
Cậu đi lục tìm bệnh án của mẹ nhưng chẳng còn gì, đằng ngoại chẳng có ai thân thiết, cậu hỏi bác Hai – bạn thân của mẹ cậu, người mẹ thứ hai của cậu xem bác biết gì không thì được bác cho biết thông tin của vị bác sỹ tâm lý kia, và bác giúp cậu xác nhận lại lần nữa suy đoán của cậu là đúng bởi vì khi đó mẹ cậu cũng gọi điện cho bác ấy tâm sự như vậy và gửi gắm cậu cho bác ấy.
Mặc dù bao năm qua bác ấy có liên lạc với mẹ để hỏi han và báo tình hình về cậu, nhưng mẹ cậu chẳng bao giờ nghe máy, mặc dù mẹ cậu cũng chủ động liên lạc lại sau đó, nhưng mỗi khi gọi điện lại là khi đang ở phòng khám tâm lý nên lúc nào cũng vội vàng rồi tắt máy.
Vị bác sĩ kia chắc chắn có vấn đề, cậu đã nhờ mối quan hệ của mình điều tra về ông ta.
Nhưng hiện tại ông ta lại biến mất khỏi đây không tung tích, đến phòng khám tìm thì họ nói rằng ông ta đã nghỉ việc và chuyển giao phòng khám cho người khác.
Không thể tự mình tiếp tục điều tra bởi mối quan hệ của cậu trong nước không rộng như vậy cho nên cậu đã buộc phải nhờ đến xã hội đen để tìm kiếm, cậu không muốn vướng tới cảnh sát quá sớm bởi vì cậu sợ mọi chuyện sẽ bị chôn vùi nếu chẳng may bằng chứng không đủ còn đánh rắn động cỏ.
Đó cũng chính là lý do cậu quen Tuấn – con út tập đoàn than đá QN, cậu ta vốn là kẻ có tính cách trượng nghĩa hơn cái vẻ ngoài lêu lổng kia, đằng sau cậu ta là cả một băng nhóm khá lớn, băng nhóm cậu thừa hưởng từ ông ngoại cậu, những người anh chỉ biết kiếm tiền kia khiến ông ngoại không tin tưởng giao phó lại vị trí này, ban đầu bố cậu cũng phản đối, mẹ cậu cũng không muốn cậu nguy hiểm nhưng cậu lại nhất quyết nhận vị trí đó, có thể do dòng máu của ông đang chảy trong người cậu, cái băng nhóm này chẳng có hoạt động gì quá đáng hay buôn lậu gì cả, nó chỉ lập ra nhằm duy trì trật tự ngầm mà thôi, còn cái nguồn nuôi sống họ là chuỗi hộp đêm xuyên khắp mấy tỉnh thành này cơ.
Chủ yếu họ kinh doanh hộp đêm và buôn bán các thông tin thu được trong các hộp đêm ấy cho những người cần chúng.
Để lấy được lòng tin của Tuấn thì Lỗi cũng