Ngày hôm sau thì chuyến nghỉ dưỡng của phòng kế hoạch cũng kết thúc, họ trở về và lại bắt đầu guồng quay công việc thường ngày.
Việc luật sư Tùng Lâm bị thương đương nhiên họ cũng biết, thân là nhân viên dưới chướng giám đốc họ không thể tránh được điều là làm việc cùng nhau, hơn thế tính cách Tùng Lâm cũng rất tốt nên mọi người khá là thân thiết.
Phòng kế hoạch cử một hai nhân viên cùng trưởng phòng Nam tới thăm bệnh.
Kể từ sau đêm nghỉ dưỡng kia mọi người nhìn thấy tình cảm "anh em" của giám đốc và Lỗi rất tốt, cho nên để cậu ấy cùng đi là chuyện đương nhiên.
Tới bệnh viện, Nam cẩn trọng gõ cửa, vọng ra từ phía trong lại là giọng của giám đốc Mạc.
Họ có hơi chút ngạc nhiên, một người cuồng công việc như giám đốc cũng có lúc nghỉ làm để đi thăm bệnh.
Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ rằng luật sư Tùng Lâm không phải là một người bạn bình thường của giám đốc, chắc chắn tình cảm của họ vô cùng, vô cùng tốt.
Cũng chẳng phải chuyện gì xa lạ, ở thế kỷ này người ta quen rửa mắt nhìn nam - nam tình tứ rồi.
Mấy mẹ hủ trong công ty cũng không dễ gì bỏ qua một cặp đôi nam thần trong công ty như giám đốc Mạc Toàn và luật sư Tùng Lâm được.
Họ còn bí mật hẹn nhau lập một room chát bàn tán ghép đôi hai người họ nữa kìa.
Cái thuyền này có từ trước khi Tùng Lâm quay lại công ty làm việc cơ, chỉ vài lần xuất hiện với vai trò bạn thân tới thăm mà đã láo loạn lắm rồi.
Huống hồ, từ ngày trở về công ty, trừ khi Tùng Lâm có việc cùng chủ tịch còn không thì chắc chắn là luẩn quẩn loanh quanh bên Mạc Toàn.
Được mời vào phòng, mọi người nhanh nói vài câu xã giao niềm nở với nhau, hỏi thăm tình hình sức khỏe nhau rồi là đưa vài ba câu chuyện.
Lỗi cố tình khiêu khích Tùng Lâm, cậu lờ mờ nhận ra việc Tùng Lâm ghét cậu, cảnh giác với cậu và muốn độc chiếm Mạc Toàn từ lâu rồi.
Cậu cũng không hề điên khùng khi đưa ra giả thuyết việc anh ta nằm đây là vì ngăn việc cậu và Mạc Toàn ở cạnh nhau.
Lỗi đến chỗ Mạc Toàn lấy quả táo anh đang gọt dở ra gọt tiếp, còn lạnh lạnh nhạt nhạt buông một câu:
- Kỹ thuật gọt hoa quả tốt lên rất nhiều nhỉ.
- Ừ..
không thể lãng phí ruột theo vỏ được..
Lời nói ra có như vậy nhưng khiến người ra đưa ra rất nhiều nghi vấn: Cậu và giám đốc rất thân thiết, giám đốc từng trước mặt cậu gọt hoa quả, quan hệ của họ thực sự rất rất thân thiết, họ là bạn bè, là người thân, quan hệ họ hàng xa không thể cho loại cảm giác này..
Đương nhiên họ nghĩ vậy là vì họ không biết chuyện trước đây giám đốc và Lỗi đã từng trải qua là gì.
Họ chỉ biết tới Lỗi sau khi cậu ấy tới công ty mà thôi.
Mà khi tới công ty, vì để mọi người không bàn tán thì cái tên của cậu cũng được thay đổi rồi, để tiện mọi người cũng gọi cậu là Lỗi vì cậu giới thiệu như vậy.
Không ai biết cậu cùng tên giám đốc cả, họ biết đến cậu trên lý lịch với cái tên Trần Tuấn Anh.
Cái việc đổi tên và lý lịch này là do Chủ tịch Mạc đích thân sắp xếp, ông nói không muốn mọi người bán tán cậu chỉ vì cái tên.
Cậu đương nhiên là đồng ý, nhưng tên thì do cậu chọn, đây từng là cái tên mẹ cậu muốn đặt cho cậu mà, nếu có thay tên cũng phải là tên do bố mẹ cậu chọn.
Một câu đối thoại nhỏ khiến cho mọi người xung quanh hoài nghi trong lòng, còn Tùng Lâm hiểu rõ mọi chuyện thì lại tức điên trong ruột.
Ai mượn cậu ta tới thăm, tới rồi còn không quên khiến cho người bệnh là cậu càng thêm hỏa công tâm tức tới sôi máu như này chứ.
Vì nhịn cục tức này mà mắt cậu vằn nên tơ đỏ, cả mặt tái mét đến khó coi.
Một người nhanh mắt nhìn thấy quan tâm hỏi;
- Luật sư Đoàn có phải anh đau quá không, nếu đau quá không cần miễn cưỡng, cứ nằm xuống đi ạ.
Đoàn là họ của Tùng Lâm, mọi người quen gọi anh là luật sư Đoàn, vì vai trò của cậu và mối quan hệ đặc biệt của cậu với nhà họ Mạc mà mọi người cũng không gọi tên thẳng, nếu có ai thân thiết mới gọi cậu là Tùng Lâm.
Đang trong tư thế nửa nằm nửa ngồi trên giường, để bản thân che đậy cảm xúc, lời nói của người kia như cho cậu một đường lùi, cậu nói:
- Cảm ơn, ngồi lâu cũng có chút đau lưng thôi.
Mọi người nhìn nhau ái ngại định đi về, nhưng mà chưa kịp lên tiếng thì Tùng Lâm lại tiếp lời.
- Toàn, lại hạ giường giúp tôi chút đi..
Vậy mà lại trực tiếp nhờ giám đốc, bọn họ ngồi đây cả mấy người mà không nhờ, kia có phải hay không lại là một dạng quan hệ không hề tầm thường khác, ai dám nói giám đốc hạ giường hộ chứ.
Khiến họ mắt chữ a mồm chữ ô hơn là giám đốc cũng không nói hai lời, trực tiếp đem giường hạ xuống, còn ôn nhu hỏi "như vậy được chưa" đến khi luật sư nói "được rồi" mới thôi.
Thực sự quá dọa người.
Mọi người chỉ quen nhìn Mạc Toàn lãnh đạm quyết đoán, chưa tiếp thu nổi việc một người như vậy lại ở trước mặt Lỗi và luật sư Đoàn bày ra cái bộ dạng ôn nhu nhẹ nhàng như này.
Trong đoàn thăm nom này có một hủ nữ, chuyện này bị cô ấy thu hết vào mắt, ghi nhớ trong đầu và chuẩn bị khi trở về sẽ lên room chia sẻ cùng hội chị em cây khế để họ có thể cùng cô bàn luận.
Sau khi giường được hạ đúng vị trí, Tùng Lâm còn không quên nhìn về phía Lỗi khẽ mày.
Lỗi cũng cúi đầu cười cười, ừ thì muốn đấu cùng tôi cũng không phải không thể, cứ đấu đi, tôi cũng đang rảnh.
Lỗi cần con dao gọt hoa quả, gọt mạnh một cái, cố tình gọt luôn một miếng da trên tay của cậu, "ối" một tiếng đánh động mọi người quay lại nhìn.
Mạc Toàn mở to mắt rồi không cả kịp nghĩ đã lao tới nhanh chóng cầm tay cậu lên nhìn rồi không nói thêm lời nào trực tiếp nhét ngón tay vào miệng ngậm.
Mọi người ngồi đó lại hóa ngốc thêm phen nữa, cái sự biến hóa hôm nay họ bội thực mất rồi, thực sự không nhìn nổi.
Nam dù sao cũng là người cốt cán nhất, trong tình huống hóa ngốc này anh lại thanh tỉnh nhất.
Nhanh chân gọi y tá vào giúp Lỗi sát trùng và băng vết thương nhỏ ý lại.
Đùa chứ đây là bệnh viện, có đủ y