Đúng 5h chiều, trợ lý Long của Mạc Toàn trở về báo cáo lại thông tin.
- Cậu sẽ không tin được đâu, người mà cậu muốn tôi điều tra ấy, cậu ta cũng tên Mạc Toàn, sinh ra tại thành phố M, là con một, cậu ta từng ở Mỹ từ năm 15 tuổi đến năm 25 tuổi thì trở về nước, hiện tại cậu ta 27 tuổi, chỉ kém cậu có 1 tuổi.
Gia đình cậu ta lúc trước có làm ăn kinh doanh nhưng đã vỡ nợ, nghe nói bố mẹ cậu ta bởi vì nợ nần mà tự sát.
Hiện tại cậu ta đang sống tại một dãy nhà cho thuê giá rẻ tại phố C.
Cậu ta không có nghề nghiệp ổn định, cậu ta gần như làm rất nhiều nghề kể cả bưng bê ở quán ăn, gần đây bởi vì tạp chí S có tuyển trợ lý chụp ảnh cho nên cậu ta được tuyển vào nhờ có tay nghề.
Cậu ta mới tời làm việc cho S từ ngày hôm qua, tức hôm nay là ngày thứ 2 cậu ta tới đó.
Mạc Toàn nghe xong khẽ nhíu mày, hỏi lại:
- Hết rồi?
Long nghe xong hơi giật mình, sau đó vội trả lời "Vâng".
Trong thời gian ngắn như vậy tìm hiểu về một người như thế dù có nghe ngóng cũng không thể chuẩn xác được, hơn thế thông tin của người đó Long dù có tra cứu như thế nào cũng không thể ra, dường như nó đang được bảo vệ vậy.
Tất cả thông tin có được đều chung chung và đại khái.
Không thể tìm ra chính xác cha mẹ cậu ta là ai, cậu ta từng ở đâu, chỉ có chút thông tin của cậu ta khi ở Mỹ và hiện tại mà thôi.
Mạc Toàn không hài lòng lắm với câu trả lời này, nhưng mà cậu nghĩ cũng chẳng quan trọng, cậu chỉ muốn biết vì tò mò.
Thế còn cái nghề tay vịn kia, tại sao Long lại không nói ra? Chẳng phải cậu ta do Long chọn cho vị đối tác kia à?
- Tôi hy vọng anh không che dấu điều gì!
- Giám đốc, tôi xin thề, tôi không có gì bao che hết, bao năm qua tôi là người như nào cậu hiểu rõ mà.
- Vậy cậu giải thích sao về việc tìm kiếm thú vui cho đối tác?
Long ngớ người, đây là giám đốc nhắc tới vụ việc hai ngày trước tiếp đãi đối tác sao.
- Giám đốc, tôi xin lỗi, trước đây chưa hề có tiền lệ.
Nhưng bởi vì vị đó rất quan trọng trong lần ký kết hợp đồng này cho nên tôi hơi tự ý, tôi chỉ muốn ông ta vui vẻ hợp tác với chúng ta nên tôi mới làm vậy thể hiện chút thành ý.
Mạc Toàn đập tập tài liệu xuống bàn:
- Anh tự ý quyết định, như vậy chúng ta sẽ có hình ảnh như nào trong mắt người khác? Những kẻ đang nhăm nhe vị trí của tôi sẽ nói tôi không từ thủ đoạn để đạt mục đích cậu có biết không? Tôi muốn họ nhìn vào tài năng của tôi chứ không phải nhìn vào thủ đoạn của tôi!
Long trở lên luống cuống, đúng vậy, sao anh không hiểu điều giám đốc nói chứ, bao năm qua kề vai sát cánh anh quá hiểu điều đó.
- Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, là tôi làm ảnh hưởng tới giám đốc.
Không khí yên lặng khoảng chừng 5p, thở Long còn không dám thở mạnh.
- Được, lần này là lần đầu.
Tôi không hy vọng có lần sau.
Nhưng tôi không ngờ cậu còn có thể quan hệ rộng tới mức tìm được