Đêm hôm đó, khi từ rạp chiếu phim về, tâm trạng Tuấn vẫn luôn bất ổn.
Anh nhìn người đang cuộn tròn nằm bên cạnh mà tâm trạng có chút không yên.
Anh nhớ lại, 5 năm trước, khi Mạc Toàn giao cậu lại cho anh, nhờ anh hãy bảo vệ cậu ấy, hãy cứu lấy cậu ấy, bản thân cậy ta không đủ sức bảo vệ được Lỗi nữa rồi.
Ngay lúc đó, nói thật, anh rất vui mừng, anh cảm thấy như cơ hội của anh đang tới.
Khi đó anh đã phải mời bác sĩ giỏi nhất đến để kéo lại mạng sống cho cậu.
Ngay cả khi tính mạng của anh gặp nguy hiểm anh cũng chưa từng lo lắng như bây giờ.
Anh biết từ khi rung động với cậu ấy thì tính mạng của anh đã thuộc về cậu ấy rồi.
Khẽ nâng tay vuốt lên mái tóc của cậu ấy, anh nhìn dáng vẻ lúc này của cậu thật an ổn biết bao.
Không giống như khi vừa tỉnh dậy, dù không nhớ gì nhưng có những lúc cậu ấy hốt hoảng tỉnh lại sau cơn mê.
Bây giờ bình yên như vậy thật tốt.
Cũng có những lúc anh nhìn thấy cậu ấy cứ ngẩn người suy nghĩ gì đó, có lẽ bởi vì không nhớ bản thân trước kia như thế nào mà nghĩ đến ngây người như vậy đó.
Nhưng anh không tình nguyện nói ra, anh cứ vẽ ra cho cậu "quá khứ" đẹp đẽ của hai người, còn lại anh không nói.
Anh mong cậu sẽ mãi quên đi Lỗi khi xưa mà chỉ là Tuấn Anh bên cạnh anh như lúc này.
Hôm nay, anh biết rằng cậu có phản ứng lạ với âm thanh nghe được.
Chính anh cũng không biết chuyến hẹn hò hôm nay, vốn dĩ là anh muốn tình cảm của họ tiến thêm một bậc.
Thế nhưng lại vô tình khiến anh nhắc lại sự bất an của chính bản thân anh.
Không ngờ tới người đó cũng ở đấy, cắt đứt liên lạc từ ngày đó, anh thật mong hai người họ chẳng bao giờ gặp nhau.
Thơm nhẹ lên tóc cậu ấy, anh lại lẳng lặng ngồi nhìn trần nhà, cái trần nhà đáng thương bị anh nhìn cho muốn bong ra một lớp.
Anh đang nghĩ, hay là vứt hết cái sĩ diện đi, liêm sỉ làm cái gì nữa, trực tiếp đem cậu ăn sạch sẽ đi như vậy thì dù cậu có nhớ lại cũng là người của anh rồi.
Từ khi cậu ấy tỉnh lại, anh luôn nhất nhất giữ thân như ngọc cho cậu ấy, cùng lắm cũng chỉ ôn nhu mà hôn lấy cậu giống như khi trước họ đã từng làm thôi.
Chứ quá phận hơn thực sự anh chưa dám, anh chờ, kiên nhẫn chờ đợi ngày mà cậu chấp nhận anh.
Thế nhưng rồi anh lại gạt ngay ý nghĩ đó đi, nhỡ cậu ấy hận anh thì chết.
Ở một nơi khác.
Cạch, tiếng ly rượu chạm vào nhau.
Tùng Lâm lại lần nữa ngồi đây trở thành bạn rượu với Mạc Toàn trong chính căn hộ của cậu.
Anh ấy lại say.
Chẳng nhớ đây là lần thứ bao nhiêu trong suốt 5 năm qua anh say như vậy.
Nhưng khác với những lần trước, lần này anh ấy còn khổ sở hơn.
Miệng thì cứ luyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, nhưng cậu biết, anh ấy đang đau lòng.
- Nếu cậu còn yêu như vậy, tại sao lại từ bỏ?
Tùng Lâm lên tiếng khi thấy Mạc Toàn yên lặng hổi lâu, có lẽ anh đã hết chuyện để nói rồi.
Vì vậy cậu mới lên tiếng.
- Vậy cậu nói xem, tôi lấy tư cách gì mà ở bên cậu ấy?
- Ngày đó, trước khi cậu ấy bất tỉnh, có lẽ cậu ấy đã tha thứ cho cậu rồi.
- Là bố tôi đã bắn cậu ấy đấy!
Lắc lắc ly rượu, nói đầy mỉa mai.
Anh đã thay bố mình hối lỗi bao năm, dày vò bao năm.
Nhưng cũng chẳng khá hơn chút nào, người anh yêu nhất lại ngã xuống bởi viên đạn do bố mình bắn.
Thật mỉa mai làm sao.
Tùng Lâm nhìn anh, cái con người này còn khốn khổ hơn tất cả những người khốn khổ khác cộng lại.
Có tiền mà làm gì, chẳng phải cuối cùng cũng chỉ là kẻ đáng thương hay sao.
Cậu đã từng yêu anh nhiều như thế, bây giờ cũng chẳng dời bỏ anh, nhưng cậu cũng đã mở lòng mình để bản thân ra khỏi cố chấp.
Yêu anh chính là một loại cố chấp của cậu.
Nhưng bây giờ, cậu vượt qua được rồi.
Còn anh thì lại mãi quẩn quanh rơi vào cố chấp.
Cậu cúi đầu chán nản rồi lại ngửa đầu uống cạn ly.
Cuộc sống này đúng là rất thích đùa bỡn người khác.
Thế nhưng có một điều mà ai cũng biết, đó là người đáng thương nhất ở đây là ai.
Cậu ấy đến đây để trả thù nhưng lại không hoàn thành được sứ mệnh.
Bây giờ lại phải ở lại nơi này mà chẳng nhớ bất kể chuyện gì.
Người ngoài thì nghĩ đó là chuyện tốt, nhưng người hiểu chuyện sẽ biết những người mất ký ức thật đáng thương.
Khi trước Tùng Lâm vì muốn có được Mạc Toàn mà ngầm đối đầu cậu ấy.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc đó cậu cũng quá hẹp hòi.
Đến tận khi bản thân từ bỏ được tình yêu cố chấp của cậu thì cậu mới hiểu ra.
Nhưng đó cũng là quá muộn rồi.
Cạch, lại một lần chạm ly nữa, cái cảm giác khó chịu trong lòng vẫn chẳng vơi đi.
Píp píp..
âm báo tin nhắn tới.
"Anh đang ở đâu?"
"Anh đang ở nhà."
"Với ai?"
"Mạc Toàn"
"Anh ấy lại buồn à?"
"Ukm"
"Anh đừng say đấy nhé!"
"Ukm..
em ngủ sớm đi."
Yên lặng..
Mạc Toàn một mình uống hết ly rượu, sau đó anh