Kết thúc một đêm dài, ai về phòng ấy nghỉ ngơi.
Có những phòng về cái liền ngủ, còn có những phòng, về cái liền loạn.
Phòng của Lisa và Thu.
- Uống..
cạn..
- Thôi đủ rồi, ngủ thôi Lisa, chúng ta về phòng rồi.
- Không được..
sao lại về phòng..
cái tên Tuấn kia đâu rồi.
Em phải đấu với anh ta..
- Thôi thôi..
mai lại đấu, nhé!
Lisa cứ nháo trong phòng không chịu nằm yên.
Mặc cho Thu ra sức khuyên bảo, đúng là khuyên người say là việc làm vô nghĩa nhất.
Cô phải mất tới gần tiếng đồng hồ mới có thể để cho cô em họ của mình ngủ được.
Thực sự rất mệt.
Xong đâu đấy cô cũng chẳng kịp tắm mà nằm vật xuống, ngủ luôn.
Mạc Toàn trở về phòng trước, anh chọn chiếc giường gần cạnh cửa sổ.
Nơi này thực sự có một không gian rất đẹp, mở cửa sổ nhìn ra thì chính là bãi biển.
Anh nằm đó, để gió biển thổi qua cửa phả vào mặt, chút rượu trong người cũng dần tan hết.
Gác một tay lên trán, anh đang nghĩ tới ngày đó cũng cùng cậu ấy chung một phòng.
Có lúc sẽ chợt cười nhẹ một cái, nếu có thể quay về quá khứ thì thật tốt.
Thế nhưng sẽ lại tự giật mình tự nhắc nhở, nếu thực sự quay lại quá khứ, vậy thì ngày đó, cái ngày cậu nằm trong vũng máu có phải hay không cũng sẽ lặp lại một lần.
Nhắm mắt lại, có lẽ bây giờ đã là lựa chọn tốt nhất rồi.
Đợi khi anh nằm thẳng tới hơn một giờ sáng mới nghe thấy tiếng lạch cạch mở cửa phòng.
Tuấn Anh dìu Tuấn trở lại.
Nhìn thấy vậy, Mạc Toàn phi từ trên giường xuống cùng đỡ.
Anh đây không phải là lo cho Tuấn, mà là sợ Tuấn Anh vì đỡ tên đó mà bị kéo ngã theo.
- Để tôi đỡ.
Cậu nhìn anh, rồi lí nhí nói:
- Cảm ơn.
Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Cảm ơn gì chứ! Anh cũng là không muốn người nào đó bám víu vào cậu, lại còn tận dụng thời cơ ăn đậu hũ của cậu mà thôi.
Cái tay Tuấn vốn không yên phận, chính Mạc Toàn thấy anh ta một tay túm eo, một tay vòng qua vai còn vuốt v3 ngực Tuấn Anh.
Đáng ghét, nếu không phải anh hiện tại không có tư cách nói chuyện, thì anh nhất định xông tới cho anh ta một đấm.
Cái tên này rõ ràng cố tình kéo người ghì xuống, khiến cho Mạc Toàn cũng bị nghiêng ngả theo.
Nặng lại còn đu lên người ta như thế, đây chính xác là cố ý mà.
Anh để anh ta nằm xuống, không, chính xác là ném anh ta nằm xuống chiếc giường còn lại.
Còn cẩn thận giúp anh ta bỏ giầy ra.
Nhưng Tuấn lại không hề bỏ qua cơ hội giả say làm càn.
Anh túm lấy tay Tuấn Anh kéo xuống khiến cậu ấy vì bất ngờ mà ngã nhào lên ngực anh.
Mắt anh ta vẫn như đang say lắm mà nhắm nghiền không mở, miệng thì lẩm bẩm:
- Anh nóng quá, giúp anh đi!
Lời nói ra lúc này có phần ái muội, lại thêm cái hành động tự mở cúc áo khiến cho khuôn ngực săn chắc lộ ra nữa.
Một tay giữ chặt lấy eo Tuấn Anh không cho cậu đứng lên, cậu cố vùng vậy một hồi nhưng không được.
Chướng mắt, trong mắt Mạc Toàn chính là chướng mắt.
Xấu hổ, vì sự hồ nháo của Tuấn mà Tuấn Anh có phần xấu hổ, cậu lấy tay chống người dậy kéo áo lại cho Tuấn.
Cố lấy sức lần nữa thoát khỏi tay anh, phải nghiến răng thật chặt cậu mới đủ sức hất cái móng giò của Tuấn trên eo cậu ra.
Cậu thở hổn hển.
- Anh nóng đúng không, đợi chút em lấy nước lau người cho đỡ nóng.
Nói rồi cậu đứng dậy, cậu cúi thấp đầu thầm mắng Tuấn ở trong lòng.
- Cái tên xấu xa này, biết rằng mình đã nhớ ra tất cả lại còn cố ý làm thế trước mặt Mạc Toàn.
Anh ấy có ý định trêu tức người khác thì cũng đừng có lợi dụng mình chứ.
Cậu lướt qua chỗ Mạc Toàn đang ngồi, cậu cảm thấy có ánh mắt luôn dán lên người cậu.
Thực sự rất mất tự nhiên.
Cậu khẽ ho mấy tiếng vờ như không hề chú ý tới rồi vào thằng nhà tắm.
Đem nước ấm trở ra, cậu thấy hai người họ vẫn yên lặng không ai nói chuyện với ai.
Mạc Toàn thì vẫn ngồi yên ở mép giường của anh như cũ.
Còn Tuấn thì đã lột áo ra từ bao giờ.
Cậu khẽ nhíu mày, say mà cởi áo quá thuần thục đi.
Cậu đang định tiến lại lau người cho Tuấn thì Mạc Toàn im lặng nãy giờ liền đứng phắt lên.
- Để đó, tôi giúp anh ta lau.
Cậu đi tắm trước đi!
Nói rồi anh không để Tuấn Anh từ chối mà đã tự mình đón chậu nước từ tay cậu ấy đi tới cạnh giường đặt xuống đất.
Anh nhìn Tuấn đang nằm nhắm mắt ấy mà bản thân khẽ thở dài.
Diễn quá lố rồi đi.
Say gì mà có thể hiện lên sự tức giận trên cả hàng lông mày như thế.
Chắc chắn đang giận lắm mà không dám lên tiếng đây.
- Cậu đi tắm đi!
Thấy Tuấn Anh chưa đi, Mạc Toàn liền nhắc nhở cậu.
Đêm rồi không sớm tắm một chút thì sẽ không thể ngủ.
Tuấn Anh nhìn Mạc Toàn ái ngại:
- Như vậy được không?
- Được!
Anh chắc chắn khẳng định để cậu yên tâm.
Bản thân cậu cũng còn hoài nghi lắm.
Nhưng thôi, kệ họ, cũng chẳng thể lao vào mà đánh nhau được đâu cho nên cậu mặc kệ mà xoay người đi vào nhà tắm.
Để khi tiếng nước trong nhà tắm vọng