Chỗ ở của anh cũng đổi rồi, là anh chỉ cho cậu địa chỉ mới.
Thế nhưng vậy mà anh lại ở cùng khu với nhà cậu.
Họ về theo hai hướng khác nhau nên chưa bao giờ nhận ra hai người đang ở gần nhau như thế.
Cậu cũng không định nói cho anh biết điều đó đâu.
Tới cửa nhà, cậu khẽ khẽ đánh thức người giả vờ ngủ là anh.
- Giám đốc, tới nhà rồi..
Mạc Toàn diễn cũng đến nghiện, anh khẽ khẽ cựa mình một chút rồi yếu ớt định đẩy cửa ra, nhưng có vẻ anh không hề "có sức".
Tuấn Anh lại đành xuống xe rồi chạy vòng ra mở cửa đỡ anh ra.
Anh vẫn còn rất nóng.
Đỡ anh khó khăn lên đến cửa, cậu lại hỏi anh.
- Giám đốc, mở cửa đi.
Anh thay vì đưa tay ra bấm mã khóa thì lại đọc một dãy số.
- 0..
2..
0..
6..
1..
8.
Tuấn Anh nghe anh đọc từng số mà bấm theo.
Đợi khi anh đọc đến hai số cuối thì tay cậu khựng lại.
Ngày này..
vậy mà lại là ngày đó.
Liếc lên thấy cậu bất động đứng đó, anh vươn tay bấm nốt hai số cuối đó thay cậu.
Đây là ngày mà anh đánh mất cậu, là ngày cậu bị thương khiến anh phải giao cậu cho người khác, là một ngày suốt đời suốt kiếp này anh sẽ phải mang theo ân hận, hối tiếc, đau khổ, tuyệt vọng mà sống.
Anh vốn chỉ định nhắc nhở bản thân mãi mãi không được phép quên ngày đó để khiến bản thân không được phép tiếp cận cậu nữa.
Không nghĩ tới có ngày cậu ấy lại tự tay bấm dẫy số đó.
Thế nhưng bởi vì sự ngập ngừng của cậu khi nãy khiến anh có cảm giác lạ.
Cậu là chỉ trong tiềm thức còn ấn tượng với ngày đó, hay là..
Không phải đâu, chắc không phải vậy, cậu ấy làm sao có thể nhớ lại..
giả sử nếu cậu ấy nhớ lại thực thì làm sao có thể đến bên anh để làm việc như thế, lại như bây giờ chăm sóc anh như vậy chứ.
Cậu đỡ anh về phía phòng ngủ theo hướng tay anh chỉ, anh nặng như vậy khiến cậu tốn không ít sức.
Cậu nghĩ cậu nên tiếp tục đi tập lại, yếu như vậy không hề dễ chịu.
Cậu chỉ tập trung đỡ anh đi mà không hề để ý thấy rằng người cậu đang đỡ có cả mớ ngổn ngang trong lòng.
Anh đang suy đoán những chuyện kiêu đếu nhíu chặt mày.
Nếu hỏi anh lúc này muốn gì, thì anh cũng không biết.
Một phần mong cậu nhớ lại, vậy cậu sẽ biết anh yêu cậu đến nhường nào, một phần anh mong cậu chứ nhớ gì, bởi những đau đớn cậu đã chịu có thể quật ngã cậu lần nữa.
Anh lo lắng điều tồi tệ xảy ra với cậu mà thôi.
Cậu đem anh đặt nằm lên giường, cậu đi lấy khăn ấm lau người cho anh.
Cậu lau nhẹ vầng trán rộng của anh, lau cổ cho anh, nhẹ nhàng, cẩn thận.
Cậu đem tay tháo từng chiếc cúc áo của anh ra.
Một cúc, lại một cúc, tay cậu run lên, cổ họng cậu khô khốc.
Cậu khó khăn nhuốt một ngụm nước miếng cho ẩm họng hơn.
Nhưng chẳng dễ chịu là mấy.
Cậu khẽ mắng trong bụng: "Tệ thật, Tuấn cởi cả trăm lần trước mặt mà mày còn chẳng bao giờ như này..
người ta còn đang ốm, mày khẩn trương cái gì!"
Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi rồi thở mạnh ra như lấy lại bình tĩnh, sau đó cố gắng lau hết người cho anh.
Mỗi khi ngón tay sượt nhẹ lên da anh cậu đều bừng lên nóng bức.
Anh cũng đang cố vừa giả bệnh vừa cắn răng để cho cậu không phát hiện ra, anh cũng đang rất khó chịu.
Cuối cùng cũng xong, người ta lau mình chỉ vài phút, cậu lau hết nửa tiếng đồng hồ.
Thực sự giống như đi đánh lộn vậy đó.
Cậu cũng không dám lau phần dưới, chỉ lau ngực và lưng cho anh mà thôi.
Sau đó cậu liền xuống bếp nấu cho anh một nồi cháo.
Vừa đứng canh cháo chín cậu vừa nghĩa vẩn vơ, nghĩ đến thất thần, đến nhập tâm.
Mãi khi cháo tràn ra nghe lèo xèo cậu mới giật mình tỉnh táo lại.
Còn anh cũng không khác cậu là mấy, anh đang nghĩ đến biểu hiện của cậu.
Những lần họ chạm mặt nhau, có bao nhiêu lần cậu biểu hiện khác lạ? Là anh không dám chú ý nhìn cậu nên không nhận ra sao?
Cậu cẩn thận bê cháo lên cho anh, anh lúc này cũng vừa hay đang nhắm mắt nghĩ ngợi.
Cậu tưởng anh ngủ nên nhẹ nhẹ đặt tô cháo lên bàn rồi đến gọi anh.
- Giám đốc..
giám đốc..
Đợi khi cậu gọi câu thứ ba anh mới từ từ mở mắt ra, cậu lại nói:
- Anh dậy ăn cháo rồi uống thuốc.
- Cảm ơn cậu!
Anh khàn khàn nói.
Cậu đến đỡ anh ngồi dậy ăn cháo.
Đầu gối tựa vào giường lấy lực chuẩn bị đỡ anh lên nhưng không may bị trượt chân.
Vậy là cậu dúi người về phía anh khiến cả hai ngã nhào lên giường.
Cậu đè úp mặt lên ngực anh.
Cảm nhận một thứ nhỏ nhỏ cứng cứng cọ vào môi, cậu biết mình đè lên là cái gì! Cậu vội vàng chống tay để nhổm dậy.
- Xin lỗi, giám đốc..
Cậu nhìn đôi mắt đang hướng xuống của anh, cậu vậy mà vội vàng chống tay để đứng dậy mà không phát hiện ra, tay cậu chống vào bụng dưới của anh.
Khuôn bụng cứng rắn khiến cậu có chút mơ hồ động nhẹ đầu ngón tay.
Anh vì sự "nghịch ngợm" của cậu mà rùng mình mấy cái.
Cảm nhận được anh đang gồng mình chịu đựng cậu mới rụt tay lại, sau đó xoay mặt đi dấu điệu cười đắc ý.
Cậu đắc ý gì thì chính là cậu xác nhận được bản thân anh cũng không giỏi kiềm chế, cậu vẫn là giới hạn của anh!
Cậu mang cháo quay lại giường vừa thổi vừa khuấy nhẹ.
- Giám đốc ăn rồi uống thuốc nhé!
- Cậu đừng gọi tôi là giám đốc nữa..
được không?
Cậu khựng lại, anh muốn cậu gọi thế nào? Gọi tên anh, hay gọi anh là anh? Đang lúc không biết nói sao, anh liền nói tiếp:
- Gọi là anh đi, dù sao, tôi cũng hơn tuổi em.
Đừng gọi giám đốc xưng tôi mãi như vậy.
Cậu nhìn thẳng vào mắt anh một lúc, sau đó mới nói:
- Chúng ta thân vậy ư?
Anh như có ai ném thẳng một tảng đá lên tim mình vậy.
Thân vậy ư? Anh cúi đầu cười khổ, đã từng!
Dù nói vậy, nhưng Tuấn Anh nhìn thấy nét mặt thoáng buồn của anh mà lại có chút động lòng.
Cậu mang bát cháo đưa cho anh.
- Anh ăn đi.
Có cần gọi cho gia đình hoặc bác sĩ tới không?
Cậu gọi anh là anh, không xưng tôi, nói trống không như vậy nhưng cũng khiến anh mỉm cười.
Anh đón lấy bát cháo, ngoan ngoãn ăn một miếng rồi nói.
- Không cần đâu..
em vội về à?
Anh ngước mắt lên nhìn cậu, anh không muốn cậu đi chút nào.
Anh giả vờ giả vịt như thế cũng để cậu bên anh như lúc này, để cậu không đến buổi hẹn với Lisa mà thôi.
Cậu nhìn đồng hồ, đã qua