Sau khi chạy ra khỏi quán nước, Tuấn Anh chạy nhanh đến công ty.
Trên đường cậu vừa đi vừa không ngừng tự hỏi: "Tại sao? Vì sao lại đối tốt với cậu như thế? Vì sao lại làm cho cậu nhiều như thế?"
Con đường hôm nay sao xa đến lạ, đi mãi mà chẳng tới nơi.
Cậu ngập tràn trong suy nghĩ, lát nữa sẽ đấm Mạc Toàn bao nhiêu đấm để anh tỉnh ra, làm điều ngu ngốc như vậy để làm gì.
Khóc rồi cười.
Cậu như một kẻ điên lái xe trên đường vậy.
Két..
rầm..
rầm..
Một chiếc xe tải từ ngã ba vắng vẻ vụt ra, lao ngang xe cậu, đùn xe cậu lê một đoạn rồi lật tung lên..
Máu chảy xuống mắt từ đỉnh đầu, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng còi xe cứu thương hú, tiếng người đi đường xôn xao.
Cái số phận cẩu huyết gì đây? Tại sao cậu lại đen đủi tới như thế? Mẹ à, mẹ sinh con nhầm giờ có phải không? Ông trời à, ông ghét con lắm có đúng không? Mắt cậu nhòe dần..
bầu trời đen lại rồi tắt hẳn.
Cậu không còn biết gì nữa.
- Tôi sẽ giúp cậu ấy lau người..
- Tôi làm cũng được, nay đến phiên tôi..
- Tôi chăm sóc cậu ấy năm năm thừa kinh nghiệm rồi..
- Cậu ấy vì đi tìm tôi mà bị tai nạn nên tôi chịu trách nhiệm..
Tiếng cãi cọ ồn ào khiến cậu tỉnh lại, cậu nhíu mày rồi lên tiếng mắng.
- Hai người có im đi không? Một tháng nay rồi liên tục cãi nhau.
Muốn em chết vì phiền có đúng không?
Cả hai im hẳn!
Thật may mắn, hôm đó bị tai nạn chỉ khiến cậu mất máu nhiều mà ngất đi mà thôi.
Đầu không sao, gãy tay, chân trái và hai xương sườn mà thôi, cũng là bên trái nốt.
Cậu nằm trên giường một tháng và đang hồi phục rất tốt rồi.
Từ sau hai ngày cậu tỉnh lại sau ca phẫu thuật, cái cảnh tranh chấp này liên tục diễn ra, cậu đến phát ốm.
Hôm đó, cậu nói với Mạc Toàn:
- Anh đi ra đi, em có chuyện muốn nói cùng Tuấn.
Được cậu lại gọi là anh, Mạc Toàn vui còn không hết, nên bất giác nghe theo đi ra ngoài.
Ra ngoài rồi mới bình tĩnh lại tát mình một cái:
- Ngu quá, để họ ở riêng với nhau.
Trong phòng, Tuấn còn đang đắc ý vì người bị đuổi không phải mình thì Tuấn Anh điềm tĩnh nói:
- Anh.
- Hả?
- Xin lỗi, em không thể đáp lại tình cảm của anh rồi..
- H..
hả?
- Thực ra ngày hôm đó, em đã biết tất cả mọi chuyện nên em mới lái xe nhanh như vậy.
Người em muốn gặp khi đó là Mạc Toàn.
Em cũng nhận ra, em yêu anh ấy nhiều đến thế nào!
- Sao đột nhiên em lại như vậy?
- Anh cũng vì em làm rất nhiều, nhưng em khi tỉnh lại đến khi nhớ tất cả mọi chuyện đối với anh em chỉ toàn cảm kích.
Dù cố gắng em cũng chỉ xem anh như anh trai mà thôi.
Còn khi biết người đó cũng vì em làm nhiều điều như thế, em lại vô cùng kích động..
Em..
em xin lỗi.
Tuấn cúi đầu thật lâu, yên lặng cũng thật lâu.
Ba mươi phút, năm mươi phút, một giờ..
- Anh hiểu.
Thực ra anh luôn cảm nhận được điều đó, chỉ là anh không chấp nhận mà thôi.
Nhưng bây giờ cậu nói ra, anh lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Thời gian qua anh cố gắng níu lấy cậu, bó buộc cậu, chính anh cũng không dễ chịu gì.
Giờ nghe cậu nói ra như thế, anh lại nhẹ nhõm hơn.
Anh ngẩng mặt lên nhìn cậu.
- Vậy sau này, chúng ta sẽ như nào?
Anh cũng không muốn họ chấm dứt như này, anh càng không biết nên làm sao cho tốt.
Cậu nhìn anh, nhìn đôi mắt đáng thương của anh, cậu dơ tay phải lên, nắm lấy tay anh.
Anh nắm lại tay cậu rồi từ từ buông ra.
Cả hai nên cần thời gian suy nghĩ, anh đành xoay người bỏ ra ngoài.
Cậu nhìn bóng anh đi ra, đôi mắt cậu cũng nhòe đi, là cậu làm tổn thương anh, là cậu khiến anh hy vọng rồi thất vọng đến thế.
Ra ngoài hành lang, nhìn Mạc Toàn đang đứng lên ngồi xuống ngó vào, Tuấn tiến tới gần.
Đợi Mạc Toàn đứng thẳng lên, Tuấn liền nhìn vào mắt Mạc Toàn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tuấn khó chịu, Mạc Toàn khó hiểu.
Bất chợt Tuấn đấm vào bụng Mạc Toàn một cái khiến anh ôm bụng quặn lại.
Sau đó một câu cũng không nói, Tuấn bỏ đi.
Mạc Toàn đứng ngốc ở đó, vừa nhăn nhó vì đau, vừa cau mày vì không hiểu chuyện gì.
Một lúc sau, Mạc Toàn thập thò ngoài cửa, định vào nhưng không dám vào.
Mãi khi nghe Tuấn Anh ho mấy tiếng anh mới hoảng hốt đẩy cửa vào xem sao:
- Sao thế? Em khó chịu à?
Tuấn Anh nhìn Mạc Toàn lo lắng mà khóe mắt lại cay cay: "Xin lỗi vì đã để anh một mình chịu đựng thời gian qua".
Nhưng câu này, cậu cũng chỉ nghĩ trong lòng mà thôi.
Cậu nhìn anh như một tên ngốc, trên thương trường giỏi như vậy, còn được gọi là thiên tài, mà trong cuộc sống lại ngốc như thế, vì cậu mà chịu thiệt thòi như vậy cũng chẳng nói ra.
Cậu cứ yên lặng nhìn anh luống cuống một lúc rồi mới bật cười.
- Em không sao.
Anh lúc đó mới ngừng lại, rồi nắm lấy tay cậu.
- Xin lỗi, hôm đó bố anh tìm gặp em ư?
Sau khi cậu phẫu thuật xong thì Tùng Lâm cũng mang kết quả điều tra vụ tai nạn tới.
Trong đó có lộ trình chuyến đi, có việc cậu gặp chủ tịch Mạc.
Điều đó khiến anh phẫn nộ quay về tìm bố mình chất vấn.
Nhưng ông ấy im lặng một câu không nói.
Trước khi đi cậu còn nói với ông ấy:
- Nếu cậu ấy có mệnh hệ gì, thì tôi nhất định đi theo cậu ấy!
Anh cho rằng do bố anh lại uy hiếp cậu ấy hoặc chính bố anh là thủ phạm đằng sau tai nạn của Tuấn Anh.
Đợi anh đi rồi, trợ lý vẫn còn bất bình thay chủ tịch.
Nhưng Mạc Xuân Phong gạt đi.
- Kệ nó, nó là tên ngốc, để nó tự tìm ra sự thật đi.
Đến lúc đó tôi chờ nghe nó tự vả vào mặt như nào.
Xong rồi