Mạc Toàn còn nhớ, ngày còn bé khi anh lỡ đem lòng yêu thích một cuốn sách khiến bản thân ngày nào cũng ôm nó trong lòng, kể cả lúc ăn lúc ngủ anh đều đem nó theo.
Nhưng một sáng khi tỉnh dậy, anh chẳng nhìn thấy cuốn sách ấy nữa, anh ăn vạ khóc lóc đòi tất cả người làm giúp anh tìm kiếm nó nhưng mà không hề tìm ra.
Anh quay dang hờn dỗi với tất cả mọi người, thậm chí đêm đó anh còn không thể đi vào giấc ngủ bởi vì chẳng có cuốn sách ở bên như mọi khi.
Điều ấy kéo dài tới 3 ngày, đến đêm của ngày thứ 4 thì mẹ anh tiến vào phòng, bà ngồi xuống bên cạnh, xoa đầu anh và nói:
- Con yêu, con không nên dành tình cảm quá nhiều cho một điều gì đó, bất kể là điều gì, vì con nhìn bản thân con xem, con đã mệt mỏi, đau khổ như nào chỉ vì một cuốn sách chứ.
Nếu quá yêu thích một điều gì đó, đó sẽ là điểm yếu của con, vì đến khi mất đi nó sẽ khiến con dơi vào hoảng loạn.
Con nên học cách làm chủ cảm xúc của mình, đừng để người khác nhìn thấu con, vì con biết con là ai, đằng sau con là ai, con có trọng trách như nào.
Con hiểu chứ?
Lúc đó anh không nói gì, nhưng anh cảm thấy mẹ anh nói đúng, cuốn sách chỉ là cuốn sách, mất có thể mua lại, tại sao bản thân anh lại vì nó mà bất tri bất giác khiến bản thân mấy ngày nay trở thành cái dạng này?
Khi đó, anh chỉ mới 8 tuổi.
Từ 8 tuổi mẹ anh, gia đình anh đã giáo dục anh theo cái cách mà lẽ ra đó phải dành cho đứa trẻ lớn hơn.
Cho nên, 20 năm qua anh chẳng dành tình cảm đặc biệt cho ai hay điều gì cả,
Thế nhưng bản thân anh bây giờ chính anh lại cũng chẳng thể hiểu.
Anh, không biết từ khi nào, bao giờ, tại sao lại dành cho cậu ấy nhiều cảm xúc đến vậy.
Điều ấy khiến anh sợ hãi, bởi có lẽ nào như mẹ nói, cậu ấy đã trở thành điểm yếu của anh? Bằng chứng là ngay bây giờ đây mẹ anh đang dùng cậu ấy để uy hiếp anh.
Mẹ anh nói nếu anh không dời xa cậu ấy thì mẹ anh sẽ giúp cậu ấy dời xa nơi này vĩnh viễn.
Anh đã hứa sẽ không bao giờ tìm gặp cậu ấy nữa, đổi lại, anh xin mẹ anh hãy cứ để cậu ấy trong thành phố này.
Anh chỉ cần biết cậu ấy đang đâu đó xung quanh anh như vậy là đủ, lúc đó, anh nghĩ như vậy là đủ.
Bản chất của con người vốn tham lam, khi chúa trời tạo ra con người đã cho họ cảm xúc cho nên tự bản thân họ sinh ra dục vọng từ cảm xúc bản thân, điều đó ai cũng có, làm gì có ai dám nói bản thân mình chẳng tham lam.
Và anh cũng vậy, khi nghe Tùng Lâm nói về cậu ấy, anh đã vô cũng nóng lòng muốn đi tìm cậu ấy, tìm Lỗi, có khi chỉ để nhìn cậu ấy một chút, để chắc rằng cậu ấy ổn.
Anh đi tìm Lỗi, theo địa chỉ mới mà Tùng Lâm cho, anh lặng lẽ đi tìm Lỗi ngay trong đêm để tránh không ai nhìn thấy, anh chỉ muốn nhìn cậu ấy từ xa mà thôi, chắc chắn thế.
Nhưng bản thân anh ngay lúc này lại không hề làm theo những gì bản thân dự tính.
Ngay lúc nãy thôi, anh nhìn thấy Lỗi trở về trong hơi men chếnh choáng, người đi bên cạnh dìu cậu lại là một người đàn ông, cái người mà nhìn bóng lưng anh cũng nhận ra, vì anh ta xuất hiện trong bức ảnh Tùng Lâm chụp khi đó, vậy ra đây chính là gã đàn ông đang bao nuôi Lỗi có đúng không? Gã con trai út ăn chơi của chủ nhân tập đoàn than đá QN.
Hắn năm nay cũng đã 27 tuổi nhưng lại chẳng chú tâm làm việc gì ngoài ăn chơi đàn đúm, hắn dựa vào tài sản do bố và các anh của hắn kiếm ra mà ăn chơi hưởng lạc, một kẻ như vậy còn thiếu kẻ sẵn sàng ôm đùi để hưởng lợi hay sao.
Cậu ấy bị mù hay sao đi chọn một người như thế, hay với cậu, ai cũng được, miễn hắn có tiền.
Anh đã đứng dưới gốc cây này thật lâu, nhìn hết cảnh chia tay đầy mùi mẫn của hai con người trước mắt, nắm tay anh nắm chặt thành quyền, đôi mắt thì đỏ đầy vệt máu.
Chút lý trí cuối cùng không cho phép anh lao ra đó đấm vào mặt gã trai kia một cái, bởi vì gây hấn với hắn đồng nghĩa với việc anh cho cả nước biết anh đang làm cái chuyện quái quỷ gì.
Anh nắm tay chặt đến mức dấu tay in hằn vào lòng bàn tay, có vết còn rỉ máu khiến móng tay anh nhuộm màu.
Tới khi cuộc chia tay kia kết thúc, Lỗi còn đứng lại thật lâu nhìn bóng xe của gã đàn ông