Điệp Ngữ ở tại ký túc xá của một công ty ngư nghiệp ở cửa biển.
Ở gần bờ biển.
Tòa nhà kia chỉ có năm tầng, nhưng nó lại là tòa nhà cao nhất ở đây. Mở cửa sổ ra, bên ngoài là những gia đình nghèo khó sống trong lều.
Tấm bạt đen làm nóc, mấy khối đất tạo thành một không gian, thế là thành một cái nhà. Có nhà còn không có cả cửa, đứng từ trên tầng là có thể nhìn thấy mọi thứ trong cái không gian nho nhỏ đó. Ở giữa nhà là một cái bàn billiard cũ, ở trên có một cái gối.
Mấy nhà dùng chung một vòi nước. Nước chảy ào ào. Bọn họ rửa rau, rửa mặt ở đó.
Mấy đứa bé để lộ đôi chân trần và cái lưng ngăm đen, chạy trên bãi cát, cười đùa.
Ký túc xá chỉ cách khu nhà đó một con đường năm bước chân.
Điệp Ngữ đứng trên ban công, dùng máy ảnh ghi lại cuộc sống của bọn họ.
Có đôi khi, mấy đứa trẻ con phát hiện ra cô, tụ tập dưới ký túc, ngẩng cái đầu nho nhỏ lên nhìn cô, và cái máy ảnh to trong tay cô.
Điệp Ngữ hơi cúi người, chụp được khuôn mặt đơn thuần đang nhìn lên của mấy đứa bé.
Sau đó bỏ lại mấy quả dừa.
Đám tể con chạy vôi lên nhặt, sau đó vui vẻ đi mất.
Trên những khuôn mặt đáng yêu đó luôn là vẻ xa lạ.
Điệp Ngữ chỉ là muốn biểu đạt cảm ơn thôi.
Cô thích loại biểu cảm hoang mang xa lạ lại thoải mái tự đắc này. Bởi vì chúng nó chân thật.
Những người lớn ở đây luôn bận rộn cả ngày. Hơn nữa phụ nữ còn làm nhiều hơn đàn ông.
Trên con đường đất, thường xuyên có những người phụ nữ đạp xe ba bánh hoặc lái xe ba bánh đi qua, trên xe là hải sản khô hoặc lưới đánh cá.
Bọn họ rất đen, lỗ mũi lớn, môi dày, xương gò má cao. Là ngoại hình đặc thù của người dân vùng nhiệt đới. Thích ăn trầu, khóe miệng luôn có màu đỏ, như những vệt máu không thể khô lại.
Trên con đường đất trải đầy những vệt đỏ long lổ, như có người mang một con gà bị cắt tiết đi qua. Đây là nước trầu bọn họ nhổ ra.
Điệp Ngữ đầu đội mũ rơm, chân đi đôi ủng ngắn. Cô đi rất nhiều nơi. Chụp rất nhiều ảnh. Còn có ý định nói chuyện với bọn họ.
Ánh mắt của phụ nữ nơi đây đều hồng hồng, đầy tơ máu, lại rất sáng, lộ ra vẻ mệt mỏi. Dưới ánh mặt trời đã tắt bắt đầu bôn ba vì cuộc sống, bán hải sản, làm lưới đánh cá, hoặc bán hoa quả. Trên người có một loại cứng cỏi và khỏe mạnh.
Bọn họ lớn tiếng nói chuyện với nhau, cò kè mặc cả hoặc là chửi bậy, như đàn ông.
Mà người đàn ông của bọn họ rất nhàn nhã.
Rất nhiều lúc, Điệp Ngữ phát hiện bọn họ ngồi uống trà dưới bóng cây. Mặc áo sơ mi hoa đặc trưng của Hải Nam, quần tây, đi dép lê hoặc giày da. Nói chuyện phiếm. Thản nhiên tự đắc.
Khi có người phụ nữ nào đạp xe ba bánh đi qua, bọn họ chỉ liếc mắt một cái, hoặc là còn không thèm liếc lấy một cái.
Có một lần Điệp Ngữ mua nước, nói chuyện với chủ quán.
Điệp Ngữ hỏi mỗi ngày đều làm việc dưới ánh mặt trời chói chang không mệt sao?
Người phụ nữ mập nói, mặc kệ sao được, mặc kệ thì chồng con sống sao?
Điệp Ngữ đứng đờ ra đó rất lâu.
Tiểu Dương cười nửa ngày.
Ở đại lục bình thường luôn là đàn ông bất đắc dĩ nói, không làm việc thì vợ con biết làm sao.
Khi loại lời nói này bị một người phụ nữ nói ra, Điệp Ngữ cũng không biết mình có tâm trạng gì.
Tiểu Dương cũng chỉ giải thích là phong tục.
Nam tôn nữ ti. Thâm căn cố đế.
Cũng có thể là khí hậu nơi này làm thể chất của đàn ông suy yếu. Vì thế trở thành đối tượng được bảo vệ.
Điệp Ngữ nghĩ thà rằng như vậy.
Bởi vì khi phụ nữ ở đây nói về chồng mình, trên khuôn mặt luôn có một vẻ dịu dàng không thể che giấu. Bọn họ hy vọng dùng thành quả lao động của mình làm cho người đàn ông của mình có thể ăn ngon mặc đẹp.
Vất vả như vậy có lẽ là một loại hạnh phúc khác.
Điệp Ngữ bôn ba suốt ngày. Sau khi đi khắp mọi nơi thì phát hiện ra mình gầy và đen hơn.
Cô lẳng lặng nhìn mình rất lâu trong gương, sau đó giơ máy chụp ảnh lên, chụp chính mình.
Không muốn để mình dừng lại.
Lại hy vọng dừng lại. Hy vọng tìm được một điểm kết thúc. Hy vọng chấp nhận số phận.
Nói vậy. Hẳn là có thể không cần suy nghĩ quá nhiều.
********** **********
Nửa tháng sau Điệp Ngữ rời khỏi Hải Nam. Vừa gầy vừa đen.
Về đến phòng trọ, cô mệt muốn chết.
Cô kéo va ly nhỏ, đá rơi giầy, đi về phòng. Tư Tư và Lỗ Kỳ đang ăn salad trong phòng khách, sau khi nhìn thấy cô thì miệng không khép lại được.
Hai cô biết đó là Chu Điệp Ngữ. Bởi vì còn có chút ấn tượng với bộ quần áo kia.
Điệp Ngữ về phòng, ba ngày sau mới đi ra.
Ngủ quá nhiều. Cả khuôn mặt đều sưng lên. Đứng duỗi người ở cửa phòng.
Tư Tư ở trên ban công tưới hoa. Lúc quay người lại thì đi xung quanh phòng một vòng, cuối cùng mới dừng lại trước mặt Điệp Ngữ, cái mũi ngửi ngửi về phía trước như con cún con. Sau đó quát to một tiếng, “Chị Điệp Ngữ, chị không tắm à!”
Điệp Ngữ nâng tay lên ngửi. Thất thần năm giây.
Sau đó thong thả đi vào toilet.
Tắm khoảng ba giờ, tắm đến mức da đều nhăn lại.
Lỗ Kỳ tăng ca, phải tám giờ mới về nhà. Cô đã đói bụng.
Tư Tư cũng phụ họa theo.
Sau đó lôi kéo Điệp Ngữ ra ngoài ăn cơm.
Có vẻ vẫn giống như mọi khi, hai cô gái hoặc là hùng hùng hổ hổ, hoặc là nũng nịu vây quanh cô.
Chỉ là không khí không được như trước.
Không ai vạch trần. Cố gắng vui vẻ.
Có đôi khi dù thế nào bạn cũng phải tỏ vẻ thoải mái. Cho dù ở trước mặt người bạn tốt nhất.
Trên thế giới này chỉ có một người, bạn có thể và đồng ý biểu lộ con người mình.
Điệp Ngữ không thể cố gắng nói nhiều được, dần dần im lặng.
Lỗ Kỳ và Tư Tư cũng không cười nữa. Yên lặng theo.
Các cô đi taxi tới, trong ban đêm ở thành thị lại cảm thấy không chỗ để đi.
Điệp Ngữ bỗng nhiên dừng bước, quay lại thản nhiên cười, “Chúng ta đi ăn lẩu nhé.”
Giữa mùa hè ăn lẩu. Tương đương với tự mình hại mình.
Gọi rất nhiều bia, trước mặt mỗi người đều có vài chai.
Nồi lẩu hầu như không ai động, vẫn đang sôi trào.
Ba người vốn tửu lượng không cao, hiện giờ đều say như chết.
Tửu lượng của Lỗ Kỳ tố hơn một chút, cũng choáng váng đầu óc gục xuống bàn. Tư Tư đã nôn thốc nôn tháo từ lâu. Chu Điệp Ngữ ngồi trên ghế, lải nhải. Cũng may là tiệm cơm nhỏ nên kệ các cô.
“Biết không, ” Tay Điệp Ngữ vỗ lên bàn, “Tôi nói các người có biết không!”
Tư Tư mạnh mẽ ngẩng đầu lên, không ngừng trả lời, “Tôi biết. Tôi biết. Không cần đánh tôi, không cần đánh tôi.” Nói xong lại nằm sấp xuống.
Lỗ Kỳ và Điệp Ngữ cười rộ lên. Cười đến mức nước mắt cũng chảy ra.
“A, Lỗ Kỳ. Em có biết không, anh ấy muốn kết hôn, lại muốn kết hôn.” Nước mắt thành từng chuỗi chảy xuống, lại cười ha ha, “Thật không biết phải làm sao mới có thể đuổi kịp bước chân anh ấy. Anh ấy nói không thích cô gái đơn thuần, chị liền trở thành không đơn thuần. Anh ấy bảo cô gái truyền thống rất nhàm chán, như một khối gỗ, chị đã làm mình điên rồ hơn, quyến rũ hơn… Kết quả thế nào? Vẫn không có khả năng!”
Ngửa đầu uống bia, cố gắng nuốt xuống, lại chảy theo khóe miệng xuống, “Cung Phát Thần là loại người nào chứ, anh ta có giấc mơ lớn, tiền đồ rộng mở! Kết hôn với thiên kim truyền thông, vì muốn làm thương nhân! Cưới con gái nghị viên, vì muốn làm chính khách! Chu Điệp Ngữ tôi là một đứa ngu ngốc, đại ngốc!”
Nước mắt sụp đổ, loang lổ nhiều điểm. Ngẩng đầu nhìn Lỗ Kỳ đang im lặng, trên mặt nặn ra một nụ cười, “Em nói xem, một người đàn ông xấu xa như vậy, sao lại được nhiều phụ nữ thích chứ?”
Lỗ Kỳ giơ chai bia lên, chạm vào chai của Điệp Ngữ , “Cho nên em mới nói, chị Điệp Ngữ, phụ nữ chính là một chữ, tiện!”
“Đúng!” Điệp Ngữ nâng chén, “Chị chính là tiện! Chính là tiện!” Cô cao giọng nói, giống như đang hát. Hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh. Cảm thấy có chút ngượng ngùng, lại ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Cố Hải Sinh, không phải đã nói sẽ vĩnh viễn chăm sóc chị sao! Đồ lừa đảo! Đàn ông đều là bọn lừa đảo!” Điệp Ngữ đứng ở chỗ ngồi kêu to một lần nữa, như một con chim bị lạc đường.
Cô vẫn cười. Giống như đang diễn kịch. Giống như muốn chọc người xem cũng như chính mình cười. Nằm sấp xuống bàn.
Tịch mịch.
Lỗ Kỳ lẳng lặng nhìn cô. Biết cô thật sự say rồi.
Qua một lúc lâu, mới nghe thấy tiếng nức nở.
“Chị Điệp Ngữ.” Lỗ Kỳ cũng khóc theo.
Điệp Ngữ ngẩng đầu, lau thật mạnh nước mắt trên mặt, khẽ cười đứng dậy, “Chị đã không còn là Chu Điệp Ngữ của hai năm trước rồi, chị không bao giờ như vậy nữa. Chị phải sống cho tốt. Phải sống tốt hơn Cung Phát Thần. Đúng, chị phải lập gia đình. Lập tức gả đi. Không bao giờ ảo tưởng nữa. Để cho mọi thứ đều chấm dứt!”
“Được!” Lỗ Kỳ giơ chai bia lên. Cụng ly với Điệp Ngữ.
Dương Tư Tư ngẩng đầu, cũng đi kêu một tiếng