Edit: Blue Baby
Beta: Cú
Du Thiệu Hồng bị con trai và con gái kéo đi, ông thở dài: “Hai cái đứa ranh này, cho là ba già cả hoa mắt rồi phải không?”
Lúc này giọng điệu của Du Cảnh Hâm cũng rất bình tĩnh: “Ba, ba cho Du Khuynh chút mặt mũi không được sao? Nói không chừng trong phòng bao còn có người khác đấy, ba nhất định phải ầm ĩ ngay cửa ư?”
Trong lòng Du Thiệu Hồng chua lè: “Nó có thể ra ngoài ăn cơm với người khác mà không ăn được với ba một bữa. Con nhìn nó gặp ba mà chẳng chịu gọi một tiếng nữa.”
Du Cảnh Hâm an ủi ông: “Bị ba hù mất vía rồi.”
“Bộ ba xấu xí lắm hả? Mấy đứa có đứa nào không di truyền từ ba? Nếu ba không đẹp trai thì sao mẹ con và mẹ Du Khuynh đều muốn gả cho ba?”
“……”
Du Thiệu Hồng ấn huyệt thái dương, bị Du Khuynh chọc tức như vậy, nồng độ cồn đúng là lên men thật rồi.
Trên hành lang cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Phó Ký Trầm đi ra thấy Quý Thanh Viễn vẫn còn ở cửa, hai người bắt tay hàn huyên đôi câu.
Quý Thanh Viễn mỉm cười nhàn nhạt: “Thật ngại quá, đêm nay tiếp đãi không chu đáo. Uống vài ly với cha vợ tôi, ông ấy uống không ít, tôi cũng uống nhiều rồi.”
Anh ta nhìn sang Du Khuynh: “Cô với Du Khuynh, em gái của vợ tôi, trông rất giống nhau.”
Du Khuynh xoay mặt đi, “phì” cười ra tiếng.
Đêm nay khiến cô dở khóc dở cười.
Quý Thanh Viễn tạm biệt ra về. Phó Ký Trầm kéo cô vào phòng bao rồi đóng cửa lại.
Anh tìm lời để nói, chỉ chỉ món ăn vừa mới bưng lên: “Phật nhảy tường, ăn không?” Nếu không ăn thì lát nữa về nhà lại bảo đầu bếp làm bữa tối khác cho cô.
Du Khuynh gật đầu nghiêm túc: “Ăn.”
Cô ngồi về trước bàn.
Phó Ký Trầm: “……”
Quả nhiên vô tâm mà. Lúc này rồi còn ăn vô được.
Khóe mắt Du Khuynh liếc nhìn anh. Bầu không khí có phần lúng túng. Giống như bạn quen qua mạng come out. Cái tầng sương lờ mờ đó biến mất triệt để rồi.
“Phó tổng.” Du Khuynh tò mò: “Sao anh thuyết phục được người nhà em phối hợp diễn với anh vậy?”
Phó Ký Trầm không nói anh tìm họ giúp đỡ thế nào, chỉ nói: “Chuyện này cứ tiếp tục như vậy, trong chúng ta chẳng cách nào chống đỡ được nữa.”
Nói xong, anh gắp thức ăn cho Du Khuynh: “Chơi lâu như vậy rồi, em cũng nên chơi đủ rồi nhỉ? Chơi đủ rồi thì em suy nghĩ kỹ xem tiếp theo em nên làm gì.”
Du Khuynh không lên tiếng. Bây giờ cô rất hoài niệm bầu không khí giữa cô với Phó Ký Trầm trước khi bị rơi giáp ngựa. Cũng hoài niệm cô và anh của lúc ấy. Cô đang tìm một con đường để trở về. Nhưng nhất thời không biết tìm lối vào ở đâu.
Trên đường về nhà, Du Khuynh chống đầu thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Hình ảnh xảy ra trên hành lang tối nay cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Không biết sau khi trở về rồi, cô với Phó Ký Trầm phải làm thế nào mới có thể chung sống vui vẻ với nhau.
Dọc đường Phó Ký Trầm cũng luôn trầm mặc, thỉnh thoảng nhìn Du Khuynh lại nhìn khoảng trống ở giữa chỗ ngồi của anh và cô lúc này.
“Phó Ký Trầm. Tuần sau em từ chức nhé.” Thùng xe mờ tối, cô cũng nhìn không rõ vẻ mặt anh lúc này, “Thân làm ông chủ cũ, có lời nào muốn nói không?”
Phó Ký Trầm nhìn thẳng vào mắt cô: “Thạc Dữ thích hợp với quy tắc nghề nghiệp của em.”
Chẳng có ý định giữ người lại một chút.
Khóe môi Du Khuynh cong cong: “Em cám ơn anh nha!”
Phó Ký Trầm nhíu mày, câu này sao nghe cảm thấy giống như đang mắng người thế nhỉ.
Về tới nhà, Du Khuynh nối gót theo sau anh vào nhà. Cô liếc nhìn bóng lưng anh mà tâm tình phức tạp.
Bình thường cô có thể trực tiếp ôm lấy anh làm chuyện thân mật nhất của hai người, nhưng hôm nay không được nữa rồi.
Phó Ký Trầm cởi áo ngoài bỏ qua một bên, “Anh còn phải tăng ca.” Nói xong đi vào thư phòng trên lầu đóng cửa lại.
Du Khuynh lên lầu theo anh, nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt đó, có ý gì?
Về phòng ngủ, Du Khuynh ngồi trên sô pha một lúc lâu.
Cô trăm tính ngàn tính cũng không tính được Tần Mặc Lãnh lại muốn quay đầu là bờ, muốn liều mạng chen vào một chân như vậy.
Làm đảo lộn tất cả kế hoạch của cô.
Vốn giữa cô và Phó Ký Trầm có thể yên ổn ẩn dật giống như dòng suối trong núi sâu chẳng ai chú ý tới.
Mà hiện tại liên quan tới nhiều lợi ích ở giữa như vậy. Động một phát liên đới toàn thân. Từ chức là điều đương nhiên phải làm. Nhưng cô chưa từngmuốn chia tay anh vào lúc này.
Chí ít, giờ phút này vẫn quyết định muốn cùng anh chung sống qua ngày tháng. Nhưng không biết Phó Ký Trầm dự tính thế nào.
Anh rõ biết cô là ai nhưng vẫn cố chấp cởi giáp ngựa của cô xuống. Có thể anh đã làm xong tâm lý chuẩn bị chia tay rồi. Dẫu sao anh cũng không thể làm mọi việc theo ý mình giống như cô. Anh còn có tập đoàn Phó Thị. Anh càng phải chú ý tới lợi ích.
Giống như những gì đêm nay anh nói, không để cô nhận thân phận của mình thì sau này khó mà khống chế được. Khống chế ở đây chính là tranh chấp giữa tập đoàn Phó Thị với nhà cô và công ty của Tần Mặc Lãnh, khó mà khống chế được.
Tối đó anh tới nhà ông của anh chắc là bị người nhà trách mắng rồi.
Có hỏi anh cũng không chịu nói. Lại thất thần thêm chốc lát.
Du Khuynh lấy vali ra bắt đầu thu dọn quần áo.
Trong thư phòng cách vách.
Phó Ký Trầm không mở máy tính cũng chẳng mở văn kiện, anh đứng bên cửa sổ hút hai điếu thuốc.
Tối đó ở nhà ông nội, trước khi đi ông đưa anh tới sân nói một câu với anh: Đứa trẻ Du Khuynh này, nếu con bé cả đời này không kết hôn thật, dù ngày nào đó con bé có kết hôn nhất định cũng sẽ gả cho Tần Mặc Lãnh. Quan hệ lợi ích của Du gia và Tần gia gắn kết chặt chẽ, không tách rời.
Anh muốn tìm ra con đường thứ ba giữa anh và Du Khuynh.
Dụi tắt đầu thuốc, Phó Ký Trầm ngậm một viên kẹo bạc hà, tắt đèn rồi về phòng ngủ.
Trên sô pha không có người. Trên giường gọn gàng ngăn nắp.
Cửa phòng tắm đang mở, đèn không sáng cũng chẳng có bất kỳ tiếng động gì. Bên phòng quần áo có một tia sáng hắt qua khe cửa.
Phó Ký Trầm còn cho rằng cô sẽ đọc sách giống như bình thường, đọc tới khi anh đi vào thì làm nũng với anh. Hoặc là lên giường nằm từ sớm để phản tỉnh thái độ của bản thân.
Anh đi tới phòng quần áo đẩy cửa ra.
Du Khuynh đang xếp quần áo vào trong vali, cô ngoảnh mặt mỉm cười, “Bận xong rồi à? Em dọn dẹp xong ngay đây, chắc không chậm trễ thời gian anh nghỉ ngơi đâu.”
Phó Ký Trầm lạnh mặt, “Em định làm gì?”
Giọng điệu Du Khuynh nhẹ hững, “Chuyển nhà chứ làm gì. Đồ đạc khá nhiều, có thể phải mất một lúc nữa mới sắp xếp xong, anh bận trước đi.”
Phó Ký Trầm nhìn chằm chằm nửa ngày, không muốn tính toán với cô: “Du Khuynh, em xin lỗi anh một câu, anh sẽ tha thứ cho em. Chuyện này coi như chưa từng xảy ra,
trước kia thế nào thì giờ vẫn thế ấy.”
Du Khuynh nhoẻn miệng cười, nói sớm một chút chẳng phải tốt hơn sao, hại cô phải thu dọn trong thời gian dài như vậy. Vốn cho là anh muốn mượn cơ hội này từ nay mỗi người một ngả với cô.
Cô phải cẩn trọng một chút, nếu không sau này sẽ bị anh nắn bóp trong lòng bàn tay như chơi.
Trong mối quan hệ này, cô nhất định phải nắm quyền chủ động.
“Chẳng phải anh mới là người nên xin lỗi em à? Anh xem anh ném bỏ áo giáp của em rồi. Ngày đông lạnh lẽo thế này, suýt chút nữa là đông chết người ta rồi biết không?”
Nói xong, cô xoay người đi lấy thêm một chiếc áo khoác gấp gọn đặt vào vali.
“Phó Ký Trầm, nếu anh xin lỗi em rồi cầu xin em ở lại, có khi em sẽ suy nghĩ lại.”
Phó Ký Trầm: “……”
Xin lỗi cô? Cầu xin cô?
Sao không lên đầu anh ngồi luôn đi!
Nếu không phải cô muốn rời khỏi thì anh đã chẳng tìm cô tính sổ làm gì, cứ thế coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết.
Cô thì hay rồi, chẳng giải thích, chẳng xin lỗi còn muốn chuyển đi.
Du Khuynh ấn quần áo xuống, thấy còn có thể đựng được thêm hai bộ nữa, cô lại lấy một chiếc váy trong tủ ra. Đối với những lời anh vừa nói cô làm như không nghe thấy.
“Du Khuynh, anh cho em thêm một cơ hội nữa.” Phó Ký Trầm nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Cho em thời gian hai phút suy nghĩ, nghĩ xem định xin lỗi anh thế nào.”
Du Khuynh càng đắc ý hơn, chính là không xin lỗi đấy. Thỉnh thoảng cô còn quay sang hất cằm với anh. Cô rất vui, cô vẫn còn có thể đối xử với anh giống như trước kia. Bầu không khí thoải mái giữa hai người vẫn còn đó.
Phó Ký Trầm chẳng đợi tới hai phút, anh mất hết kiên nhẫn kéo cổ tay cô đi ra ngoài: “Đừng dọn nữa, giờ anh đưa em về ngay!”
“Đưa em đi đâu?”
“Nhà em! Không thì em muốn đi đâu?”
Anh tức tới đau tim. Chưa từng thấy người nào vô tâm như cô vậy.
Ông nội nói rất đúng, cô là tay chơi siêu cấp, trong mắt chỉ có xu trò chơi. Suốt ngày chơi trò lạt mềm buộc chặt, chơi chơi chơi, chơi không biết đủ!
“Cầm theo túi xách của em, mau mặc quần áo vào.” Phó Ký Trầm thở hắt ra, “Đưa em về biệt thự nhà em hay đi đâu?”
Du Khuynh không phục: “Tới nhà anh em!”
Phó Ký Trầm cầm chìa khóa xe, đến áo khoác cũng chẳng buồn mặc.
Trong thang máy, Du Khuynh lấy mu bàn chân khẽ cọ bắp chân của anh.
Phó Ký Trầm nghiêm mặt, không ngó ngàng tới cô.
“Giận thật à?”
“Chẳng lẽ là giả?”
Du Khuynh không hiểu, cô xoay móc chìa khóa của mình chơi, “Cuộc đời mà, đừng có nghiêm túc quá, vui vẻ một chút không tốt sao? Đừng giận nữa, anh xem em bị anh đuổi ra ngoài em còn không buồn nữa là.”
Phó Ký Trầm nén một bụng lửa tích lũy trong thời gian không ngắn.
“Anh có thể không giận ư? Anh gọi điện cho anh của em, gọi cho chị của em, gọi cho anh rể của em để nhờ họ giúp đỡ chính là vì muốn em bớt lúng túng, thêm chút niềm vui! Dù cho lúc anh gặp khó khăn nhất trong lúc khởi nghiệp cũng chưa từng cầu xin ai như vậy! Em nhìn lại em xem, em có tim không hả! Chẳng trách Chủ tịch Dubị em chọc tức thành như vậy.”
Cửa thang máy mở ra, Phó Ký Trầm nhấc chân đi xuống. Du Khuynh cắn môi nhìn bóng lưng dường như đang giận dữ của anh. Cô giống như con cá bị người ta lóc xuống một mảnh vảy. Chẳng phải đã nói là không bàn tới tình cảm hay sao?
Phó Ký Trầm đã khởi động xe xong rồi, anh ấn còi mấy cái.
Lúc này Du Khuynh mới nhấc chân đi qua, kéo cửa ghế phụ ra ngồi vào. Phó Ký Trầm nới lỏng mấy hạt cúc áo sơ mi ra nhưng vẫn cảm thấy ngột ngạt.
Anh ấn cửa sổ xe xuống, giẫm chân ga, xe từ từ lái khỏi bãi đỗ xe. Lái lên làn đường chính, anh giẫm xuống chân ga bắt đầu tăng tốc. Gió lạnh táp vào mặt sắc như lưỡi dao.
Du Khuynh không chịu nổi bèn quấn áo khoác lên đầu.
Lúc đợi đèn đỏ, Phó Ký Trầm mới nghiêng mặt nhìn sang yêu tinh chọc tức người bên cạnh nhưng không thấy mặt cô đâu, cả cái đầu đều ủ trong áo khoác.
Anh: “……”
Đóng cửa sổ xe lại.
Du Khuynh không cảm nhận được gió lạnh nữa bèn lấy áo xuống bắt đầu chỉnh đầu tóc, sau đó lấy gương trang điểm ra dặm phấn lại. Cô không thể để Cá Tinh nhìn thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch này của cô được.
Phó Ký Trầm bóp sống mũi: “Du Khuynh, giờ em đang nghĩ gì?”
Du Khuynh đang tô son: “Em đang nghĩ, Trái Đất hình tròn, sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau.”
Phó Ký Trầm: “…… Tốt nhất là đừng gặp lại.”
Trong xe yên lặng chốc lát.
Du Khuynh xoay mặt qua, tủm tỉm: “Sao anh biết em đang cầu nguyện: Tốt nhất chúng ta đừng gặp lại nhau nữa?”
Trong lượt đọ sức ngầm này, Phó Ký Trầm thất bại hoàn toàn. Xe hơi rẽ vào một con đường khác, xe bên này nhiều, xe giảm tốc độ xuống.
“Du Khuynh, anh đưa em trở về không phải là đùa với em, anh cũng không vì cứu vớt mặt mũi với em, chẳng cần thiết, em xem anh có khi nào không nhường em. Lần này không vậy nữa.”
Anh tranh thủ thời gian nhìn cô một cái rồi tiếp tục nhìn đường.
“Mời em nhớ cho rõ nhiệm vụ lúc em suy nghĩ kiểm điểm lại bản thân, thứ nhất, em nhanh chóng xử lý xong hôn ước với Tần Mặc Lãnh, cố gắng đừng ảnh hưởng tới hòa khí của gia đình hai bên, một khi anh tham dự vào thì rất khó thu tay. Thứ hai, em suy nghĩ kỹ xem nên xin lỗi anh thế nào. Nội dung xin lỗi không giới hạn, thứ anh cần là thái độ của em. Nghĩ xong rồi thì gọi điện cho anh bất cứ lúc nào. Trong thời gian này anh sẽ làm tốt những việc anh nên làm, duy trì khoảng cách với những người phụ nữ khác.”