Sắc trời tối dần, Phó Ký Trầm đưa mắt tiễn chiếc xe đó rời khỏi.
Anh vừa đi tới bên xe thì xe Phùng Mạch lái tới, điều khiến cô ta cảm thấy ngạc nhiên là, “Hơn hai mươi phút qua đi rồi mà xe anh mới lái tới cửa lớn thôi hả?”
Phó Ký Trầm: “Đợi Du Khuynh.”
Phùng Mạch giống như nhìn thấy bản thân của trước kia, “Khuyên anh một câu đừng trông chừng quá chặt, nếu không anh sẽ giống tôi hiện tại. Du Khuynh và Tần Mặc Lãnh là người chung một con đường, họ không thích bị ràng buộc tự do. Nếu anh khiến cô ấy cảm thấy ngột ngạt thì cô ấy sẽ chạy mất. Nói không chừng chẳng muốn trở về nữa, thì Tần Mặc Lãnh sẽ……”
Há miệng.
Cô ta muốn nói lại thôi.
“Chúc mọi chuyện thuận lợi.”
Cô ta nhấn ga.
Anh không phải là Phùng Mạch.
Du Khuynh cũng không phải là Tần Mặc Lãnh.
Bữa cơm đêm nay diễn ra ở một quán ăn đặc sắc nằm ngoại ô thành phố, cách câu lạc bộ không xa.
Xe của Phó Ký Trầm lái thẳng vào cửa quán cơm, lúc anh đi xuống đập vào mắt anh là một bóng người không mấy xa lạ.
Tiêu Dĩ Lâm cũng ngây người, không ngờ sẽ gặp Phó Ký Trầm ở đây.
Cô ta điều chỉnh biểu cảm xong rồi đi qua chào hỏi, “Phó tổng, trùng hợp vậy.” Vì chột dạ, cô ta chủ động báo cáo, “Tôi tới đây ăn cơm với bạn.”
Phó Ký Trầm gật đầu, dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, anh đi về phía thang máy.
Lầu một lầu hai đều là phòng bao bình thường, lầu ba là đẳng cấp khác với tính riêng tư cực mạnh.
Tiêu Dĩ Lâm thở phào một hơi rồi đi thang máy lên lầu hai.
Tới phòng bao, bên trong sớm đã nói cười vui vẻ rồi.
Châu Duẫn Lị chủ quản pháp vụ cùng với Viên Văn Văn phụ trách hợp đồng đều tới rồi, ngoài ra còn có giám đốc của thương mại Trác Hoa và chủ quản tài vụ cũng có mặt, cô ta là người cuối cùng.
Giám đốc của thương mại Trác Hoa nhiệt tình đứng lên đón, ghế cũng được kéo sẵn.
“Trên đường bị kẹt xe à?” Viên Văn Văn hỏi.
Tiêu Dĩ Lâm cười cười: “Không phải, vừa rồi gặp phải Phó tổng ở dưới lầu có trò chuyện vài câu.”
Sắc mặt của mấy người còn lại chợt biến.
Con người ấy mà, tuyệt đối không nên làm chuyện xấu.
Cố ý chọn nơi xa như vậy rồi còn bị gặp trúng.
Tiêu Dĩ Lâm an ủi họ, “Tôi nói là ăn cơm với bạn. Lát nữa lúc giải tán chúng ta tách ra đi.”
Bữa cơm hôm nay là phía thương mại Trác Hoa mời bọn họ.
Các loại chi phí cho nhà kinh doanh đều lớn hơn năm nay gấp đôi.
Viên Văn Văn không thích loại trường hợp này, lá mặt lá trái chẳng có nửa câu thật lòng, cô ta là bị chủ nhiệm kéo tới đây. Châu Duẫn Lị sớm đã quen với những bữa cơm thế này rồi.
Bữa cơm hôm nay là phụ, quan trọng là quà.
Có lẽ là túi xách.
Giá cả không rẻ.
Không phải túi xách do mình mua, lúc đeo thấy chẳng thoải mái.
Thật ra cô ta càng thích cạnh tranh với Du Khuynh hơn, cười nhạo móc khóa của Du Khuynh, khinh thường giày của Du Khuynh, kết quả cuối cùng bị Du Khuynh làm tức suýt chết.
Tức thì tức nhưng chí ít không chột dạ.
Cho dù ban đầu cướp vị trí của Du Khuynh cô ta cũng chưa từng áy náy.
Nhưng hiện tại hãm hại ông chủ Tiền, đêm cô ta ngủ chẳng ngon giấc.
Thương mại Trác Hoa sắp gửi tiền đặt hàng rồi.
Mà ông chủ Tiền vẫn chưa biết gì.
Tối qua cô ta mơ thấy ác mộng, ba cô ta bị đồng nghiệp hãm hại dẫn tới phá sản. Cô ta mất hết tất cả, chiếc đồng hồ đeo tay trị giá hơn tám mươi vạn đó cũng bị lấy đi thế chấp.
Sau khi tỉnh lại, lồng ngực quặn thắt.
Cô ta tìm Châu Duẫn Lị tranh luận nói ký hợp đồng như vậy là không phúc hậu.
Châu Duẫn Lị mắng cô ta một trận.
Câu nói cuối cùng là: Sự giàu có của kẻ bóc lột là nhờ đồng tiền bất nghĩa tạo nên.
Bởi vì Phó Ký Trầm đang ở quán cơm này nên ăn không được tận hứng.
Tám giờ rưỡi đã giải tán sớm rồi.
- -
Du Khuynh về biệt thự một chuyến, Du Cảnh Hâm ở nhà cùng ăn khuya với Du Thiệu Hồng.
“Nhóc thối, muốn ăn một chút không?” Du Thiệu Hồng hỏi.
Du Khuynh lắc đầu, “Mới ở ngoài ăn với Tần Mặc Lãnh rồi.”
Cô lên lầu lấy vài chiếc áo ngủ đặt ở chỗ Phó Ký Trầm dùng, để khỏi mặc áo tắm của anh.
Lúc xuống lầu, Du Cảnh Hâm còn chưa đi.
“Chị, sao chị còn chưa về? Bé bi không tìm chị à?” Du Khuynh ngồi bên bàn ăn.
Du Cảnh Hâm đang ăn đồ nướng, sau khi nuốt xuống mới nói, “Em bé tới nhà bà nội nó rồi, đêm nay ở bên đó ngủ luôn, chị về cũng không có việc gì làm.”
Du Khuynh gật gật đầu, chồm lên bàn lấy một cây tăm tre chơi.
Du Thiệu Hồng ngó con gái, nhìn ra được cô có tâm sự, “Ăn chướng quá à?”
Du Khuynh: “Chẳng lẽ ba nhìn không ra con đang dùng cả sinh mạng để mài bàn của ba à.”
Du Thiệu Hồng: “..... Con một ngày không chọc tức người ta là cảm thấy hôm đó thiếu thiếu đúng không?”
Du Khuynh nghĩ ngợi, “Hình như vậy á.”
Cô chẳng đấu võ mồm với ba cô nữa mà chuyển sang hỏi Du Cảnh Hâm, “Chị à, chị về nhà hỏi anh rể xem rốt cuộc anh ấy nói gì với Phó Ký Trầm thế, khiến Phó Ký Trầm cứ đòi có con. Hai người họ rủ rỉ cả buổi tối, em cảm thấy không bình thường. Chị cẩn thận anh rể muốn sinh đứa thứ hai đấy.”
Du Cảnh Hâm: “......”
Du Thiệu Hồng gõ gõ đầu cô, “Nói chuyện đừng có không biết lớn biết nhỏ.”
“Mọi người ăn đi, con đi xem con mèo bị tức tới hất đuôi đó đây.” Du Khuynh vừa đứng lên thì bị Du Thiệu Hồng kéo lại, “Con đợi chút.”
“Sao thế?” Du Khuynh suýt chút nữa ngồi không vững, nhích nhích trở vào giữa ghế.
Lời của Du Thiệu Hồng tới bên miệng lại cảm thấy khó mở lời, nếu ông là mẹ thì còn trò chuyện tâm sự với con gái được, nhưng ông là cha, có một số lời không thích hợp nói ra.
Ông đành phải nuốt lời định nói trở về, đổi thành: “Con còn liên lạc với mẹ con không?”
Du Khuynh lắc đầu, “Chênh lệch múi giờ.”
Du Thiệu Hồng uống nửa ly rượu, “Nếu trong lòng con có chuyện gì nghĩ không thông thì hỏi mẹ con, có lẽ được bà ấy chỉ điểm một chút con sẽ nghĩ thông ngay?”
Du Khuynh chẳng ừ hử, cô cầm ly rượu của ông lên, “Ba uống ly này ly thứ mấy rồi?”
Du Thiệu Hồng duỗi hai ngón tay.
Du Khuynh nhìn chất lỏng màu vàng nhạt trong ly, “Tửu lượng hiện tại của ba không ổn rồi, nồng độ cồn thấp như vậy mới uống có ly rưỡi mà bắt đầu nói say rồi.”
“Không nói với ba nữa, Phó Ký Trầm về nhà không thấy con lại muốn giận dỗi nữa.”
“Chị, tạm biệt nha.”
Du Cảnh Hâm vẫy vẫy tay.
Du Khuynh ngồi lên xe, khởi động máy rồi nhưng cô không lái đi ngay.
Lật ghi chép cuộc gọi ra, lần trước gọi điện thoại với mẹ là chuyện của nửa năm trước rồi.
Cô nói với bà
cô thôi việc ở công ty ban đầu rồi, định về nước về Bắc Kinh.
Cuộc điện thoại tổng cộng ba mươi hai giây.
Mẹ cô nói biết rồi.
Chẳng hỏi cô sao đột nhiên muốn về Bắc Kinh, cũng chẳng hỏi cô sau khi về định làm gì.
Sau đó chẳng quan tâm tới cô sống ở Bắc Kinh thế nào.
Có lúc cô cảm thấy nghi ngờ, mấy năm nay cô ở nước nào, thành phố nào, mẹ cô có nhớ không.
Có nhớ sinh nhật cô là ngày nào không.
Năm nay bao lớn rồi.
Ngồi một chốc lát.
Xe lái ra khỏi sân.
Du Cảnh Hâm dùng khuỷu tay đụng ba mình một cái, “Ba cũng thật là, sao ba cứ chuyện nào không nên nhắc là nhắc ngay chuyện đó thế? Mẹ con bé không cần con bé rồi, ba cứ lựa lúc tâm trạng con bé không tốt để nói?”
“Ba đâu phải thấy tâm tình con bé không tốt, bà ngoại của con bé cũng đi rồi chẳng ai biết con bé nghĩ gì, ba mới bảo con bé tìm mẹ nó ấy mà.” Du Thiệu Hồng uống nửa ly rượu còn lại trong ly rồi rót ly khác. “Đều tại ba.”
“Không tại ba thì tại ai?”
Phòng khách chìm vào yên lặng đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Du Cảnh Hâm chẳng có ý trách cứ ba mình, cô ấy lấy chiếc ly trong tay ông xuống đổi thành ly nước lọc cho ông. “Ăn chút đồ nướng đi, đừng uống nữa.”
“Cảnh Hâm à, hồi nhỏ con có từng oán trách ba không?” Lúc Du Thiệu Hồng nói câu này không dám nhìn con gái.
Du Cảnh Hâm đang cầm một cánh gà nướng, động tác cô ấy khựng lại, “Quên rồi. Một lần mang thai ngốc ba năm.”
“Hôm nào con rảnh rỗi, con tìm Du Khuynh trò chuyện xem.”
“Con không biết nên nói cái gì. Em ấy không muốn nói thì chẳng có ai hỏi ra được. Giống con vậy, ai tìm con nói chuyện con chỉ nói mấy câu qua loa rồi thôi. Em ấy giống con.”
Du Thiệu Hồng thở dài một hơi, đồ nướng cũng chẳng có mùi vị gì.
—
Du Khuynh về tới chung cư thấy Phó Ký Trầm vẫn chưa về.
Tắm xong thay vào một chiếc váy ngủ màu xanh ngọc bích.
Điện thoại hết pin rồi, cô tìm sạc pin.
Trong hộc tủ bên đầu giường của cô có một tờ khăn giấy ăn được trải ra.
Trên khăn giấy vẽ một con cá nhỏ, ở chỗ nối có hai hạt cơm, khô cứng rồi.
Đây là chiếc nhẫn hiệu cá nhỏ mà ban đầu Phó Ký Trầm làm.
Du Khuy lấy ra quấn quanh ngón tay mình nửa vòng rồi đặt trở về.
Cửa phòng ngủ được mở ra, Phó Ký Trầm đi vào. Trong tay anh cầm theo một hộp thuốc màu trắng, anh ném cho cô.
Du Khuynh không tiếp được, nó rơi lên giường.
“Gì thế?”
Nói xong Du Khuynh nhặt lên.
Là thuốc tránh thai.
Thuộc nhãn hiệu khác.
Phó Ký Trầm tháo đồng hồ đeo tay, “Anh tìm bác sĩ hỏi qua rồi, thuốc của nhãn hiệu này có tác dụng phụ nhỏ nhất.” Anh đi qua nắm vai cô, “Xương cá hết đau lại đắc ý đi đánh tennis nữa rồi?”
Anh không quên nhắc nhở cô, “Sau này em còn dẫn Tần Mặc Lãnh đi thì để anh ta trả tiền một nửa.”
Du Khuynh: “......”
Hiếm khi cô không cãi lại anh. Cô ghé tới hôn anh một cái, “Cực khổ rồi, tìm thuốc giùm em nữa.”
Phó Ký Trầm ôm cô lên dựa ở bên tường.
Du Khuynh thuận tay tắt đèn dưới đất.
Đèn bên anh hãy còn sáng.
Ánh đèn vàng mờ mờ.
“Không sợ thuốc anh cho em là vitamin à?”
Du Khuynh câu cổ anh, “Phải cũng không phải.”
Phó Ký Trầm thương lượng với cô: “Cho em dùng một thời gian nữa, biết em đột nhiên ngừng uống sẽ không có cảm giác an toàn, giờ cứ uống theo liều lượng chỉ định trước, chờ qua đoạn thời gian này anh đổi thành vitamin cho em, sau đó chúng ta không uống gì nữa hết, anh dùng bao bảo đảm em an toàn. Được không?”
Du Khuynh chẳng ừ hử mà chỉ kê cằm lên vai anh.
“Anh coi như em mặc nhận rồi.”
Du Khuynh vẫn không nói chuyện.
Phó Ký Trầm kiểm điểm, “Trước đó là anh không cho em chút tâm lý chuẩn bị nào, yêu cầu em quá nhiều rồi.” Trong mấy ngày không liên lạc này, anh kiểm điểm bản thân rất nhiều lần.
Là anh yêu cầu quá nhiều.
“Em chưa từng thấy một gia đình hòa thuận bình thường trông như thế nào thì anh dẫn em đi xem. Sau này cuối tuần tới nhà anh.”
Du Khuynh lắc đầu, “Bỏ đi, cuối tuần em vẫn nên tăng ca với anh thì hơn, như thế thực tế hơn.” Cô không muốn gặp phụ huynh của anh, giày vò.
Phó Ký Trầm ghé bên tai cô, “Thứ mẹ anh không thích nhất chính là chuyện nhà chuyện cửa, bà thích nước hoa nhất, hơn nữa còn thích cùng một nhà điều chế nước hoa với em. Bà sưu tập nước hoa rất nhiều năm rồi.”
Du Khuynh lập tức đứng thẳng người lên, vậy mà thích chung một nhà điều chế nước hoa với cô, trong mắt cô lấp lánh ánh sao, “Thật không? Mai là Chủ nhật, chúng ta về nhà anh đi.”
Phó Ký Trầm: “...... Được. Anh gọi điện nói với ba anh trước, để ông chuẩn bị tâm lý.”
Du Khuynh vùng vẫy muốn xuống, “Giờ nói liền đi, em nóng lòng lắm rồi.”
Phó Ký Trầm cầm điện thoại qua, nhìn chằm chằm màn hình nửa ngày rồi chuyển sáu mươi ngàn qua trước.
Phó đổng: [?]
Phó Ký Trầm: [Cuối tuần vui vẻ.]