Du Khuynh nhớ ra, hồi trước Tần Mặc Lãnh từng có nói với cô. Nói trong nhà bắt anh ta đi xem mắt nữa rồi, không biết là thiên kim tiểu thư của nhà nào.
Anh ta lười đi gặp, vì vậy anh ta nói muốn theo đuổi cô, vừa giúp bản thân anh ta trốn xem mắt vừa có thể để cô trở về văn phòng luật.
Thì ra đối tượng xem mắt là Giản Hàng.
Có điều Giản Hàng càng không muốn gặp anh ta hơn, vì không muốn xem mắt anh ta, sợ lỡ như anh tabnhìn trúng cô ấy nên cô ấy trốn vào bệnh viện.
Giản Hàng cũng tự mình biết mình: “Nhà chúng tôi chỉ là một gia đình phổ thông thôi, ba mẹ tôi đều là người làm công đã nghỉ hưu.” Cô ấy dựa vào chính sức lực của mình gây dựng sự nghiệp như hôm nay.
Người nhìn trúng cô ấy là ông cụ và bà cụ nhà họ Tần.
Suy nghĩ của họ rất thực tế, cưới cô ấy có thể chăm lo cuộc sống cho Tần Mặc Lãnh.
Nhưng cô ấy rất rõ, cuộc sống trong nhà hào môn, nếu bản thân không có bối cảnh chống lưng thì khó mà sống yên thân được. Nhất là kiểu đàn ông ‘tra’ như Tần Mặc Lãnh.
Trước đó ông cụ Tần sắp xếp buổi gặp mặt cho cô ấy và Tần Mặc Lãnh, nhưng cô ấy định tới Giang Nam công tác nên được dời lại.
Nhưng sau khi trở về thì chẳng tìm được lý do để chối gặp mặt nữa.
Nếu thoái thác tiếp sợ là sẽ làm mất mặt ông cụ Tần.
Cô ấy không muốn đắc tội nhà họ Tần, thế là viện cớ bị bệnh nhập viện.
Trong thời gian nằm viện, Tần Mặc Lãnh chưa từng tới thăm cô ấy, trưa hôm nay anh ta đã nói thẳng với gia đình, cô ấy yếu đuối, sức khỏe kém, tính cách tệ, không thích hợp.
Cuối cùng cô ấy cũng thành công thoát khỏi một nạn.
Tuần sau cô ấy có thể làm thủ tục xuất viện rồi.
Điện thoại rung lên lần nữa, vẫn là điện thoại của Liêu tổng.
Giản Hàng ấn tắt, “Không thể nói tiếp nữa rồi.”
Thời gian cô ấy ra ngoài hơi lâu.
“Để hôm nào mời cô uống cà phê.”
Cô ấy sải bước rời khỏi.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Du Khuynh đứng bên cửa thêm một lúc, gió đêm thổi lên mặt rất thoải mái.
Từ ‘chuẩn bị có con’ đó vẫn đang văng vẳng bên tai, rất huyền ảo.
Du Khuynh ra ngoài được một lúc lâu rồi, Du Cảnh Hâm không yên tâm bèn tới tìm thì thấy cô đứng bên cửa sổ, “Du Khuynh, em sao thế? Khó chịu chỗ nào hả?”
Chị bước nhanh qua.
Du Khuynh: “Không ạ. Hồi nãy gặp được người quen, giờ đang ăn cơm chung với Phó Ký Trầm nên nói mấy câu.” Quá trình khá phức tạp, không thể gói trong đôi câu vài lời được, cô tạm thời không nói cho Du Cảnh Hâm nghe.
“Để về nhà nói tỉ mỉ chị nghe.”
Cô khoát tay Du Cảnh Hâm đi về phía nhà vệ sinh.
Du Cảnh Hâm nói tới khoảng thời gian cô không có trong phòng bao, “Du Cảnh Trạch gọi điện cho chị hỏi chừng nào chị với em về, dặn chị đừng về muộn quá.”
Du Khuynh trêu Cá Tinh: “Anh ấy là có dụng ý khác đây mà.”
Du Cảnh Hâm lắc đầu: “Anh ấy còn đang ở công ty, chị hỏi anh ấy tìm em có chuyện gì phải không, bảo anh ấy nói thật với chị đi, nếu chị giúp được nhất định sẽ giúp anh ấy.”
Kết quả Du Cảnh Trạch nói, không có chuyện gì, chỉ quan tâm một chút thôi.
Anh ấy nói bằng giọng áy náy, bảo rằng trước kia ít quan tâm chị và Du Khuynh quá.
Cho dù có sống cùng Du Khuynh mấy năm khi còn ở nước ngoài, ngoài việc cho tiền Du Khuynh ra thì anh ấy chưa từng nói chuyện đàng hoàng với Du Khuynh, không biết Du Khuynh nghĩ gì, càng không biết cô thiếu cái gì.
“Anh ấy đột nhiên nổi lòng quan tâm khiến chị không quen lắm.”
Du Khuynh: “Vẫn nên cho tiền thực tế hơn ha.”
Nói xong, hai người cùng bật cười.
Nói đùa thì nói đùa nhưng các cô vẫn thương Du Cảnh Trạch.
Du Khuynh nhắc chị, “Chị gọi điện cho Cá Tinh hỏi anh ấy muốn ăn gì, chúng ta đóng gói mang về cho anh ấy.”
“Được.” Điện thoại của Du Cảnh Hâm luôn mang theo bên người.
Đường dây bận, gọi mãi không vào.
Trong tòa lầu ngân hàng Du Thị, có không ít khung cửa sổ đèn đuốc sáng chưng.
Nửa phút trước, Du Cảnh Trạch nhận được cuộc gọi của Châu Tư Nguyên.
Hôm nay đối với cô ả mà nói, vui buồn đan xen.
Vui là vì Du Cảnh Trạch chia tay với Trâu Nhạc Tiêu rồi, cắt đứt triệt để, avatar Weixin của Trâu Nhạc Tiêu cũng được đổi, nickname cũng đổi luôn, thế này tuyệt vọng biết chừng nào.
Trong lòng cô ả cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, coi như đáp trả lại Lãnh Văn Nghi một kích. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Buồn là vì Giản Hàng ra tay rồi, định đầu tư vào SZ, còn liên kết với Phó Ký Trầm nữa.
Giản Hàng đầu tư, Phó Ký Trầm góp vốn.
Giờ thái độ của quản lý cấp cao SZ đối với cô ả rõ ràng nhạt hơn, chẳng còn nhiệt tình như lúc trước nữa.
Cô ả biết, chẳng qua vì chữ ‘lợi’ mà thôi.
Tối nay cô ả vừa nhận được tin tức, Giản Hàng hẹn Liêu tổng của SZ rồi. Tin này chưa biết thật hay giả nhưng đủ khiến cô ta vang lên hồi chuông cảnh giác. Chẳng còn tâm trạng làm chuyện khác, bèn tới đây tìm Du Cảnh Trạch.
Ai ngờ, tới đại sảnh thì bị cản lại, hỏi cô ả có hẹn trước không.
Cô gái lễ tân tan làm lâu rồi, trực ban là một bảo vệ.
Nhưng bảo vệ này biết cô ả mà vẫn hỏi có hẹn trước không.
“Ngân hàng bọn anh mới ban hành quy định mới hả? Không hẹn trước không gặp được anh.”
Du Cảnh Trạch: “Không hẹn trước chẳng có thời gian đâu tiếp đón, cũng không hẳn gọi một cuộc điện thoại là hẹn được ngay. Công ty nào mà chẳng như vậy? Đặt ra quy định mới hồi nào?”
“Du Khuynh tới tìm anh cũng cần hẹn trước à?”
“Em ấy xưa giờ không làm phiền anh.”
Châu Tư Nguyên nghẹn, “Đó chẳng qua là vì hai người sống cùng mái nhà, đương nhiên khỏi cần tới công ty làm phiền rồi.”
“Ở cùng mái nhà chỉ là chuyện mấy tháng gần đây thôi, em ấy về Bắc Kinh được một năm rồi mà chưa từng tới văn phòng của anh, bình thường cũng chẳng tới tìm anh giúp đỡ.”
Lúc Du Cảnh Trạch nói ra lời này, đến bản thân anh ấy cũng thấy kinh ngạc.
Trừ lần chủ nhà cô bán nhà ra, cô nhờ anh ấy chuyển đồ tới chỗ anh ấy, đều là túi xách và nước hoa quý giá, cô tạm thời chưa tìm được chỗ thích hợp để đặt.
Cho dù cãi nhau với ba rồi bỏ nhà ra đi, cô cũng chưa từng tới tìm anh ấy, chưa từng làm khó anh ấy. Lần gặp mặt duy nhất đó còn là lúc cô bán túi trong vòng bạn bè, anh ấy đi tìm cô cho cô một tấm thẻ ngân hàng.
Châu Tư Nguyên không muốn thảo luận những điều này với anh ấy, “Thế giờ em hẹn, không làm khó tổng giám đốc anh đây đâu.”
Du Cảnh Trạch: “Giờ đang bận, có chuyện gì em nói qua điện thoại đi.”
Châu Tư Nguyên ngây ra, “Em mua một ly cà phê cho anh nè.”
Du Cảnh Trạch: “Đặt trên quầy lễ tân đi, bọn họ biết đưa lên. Sau này không cần mua cà phê cho anh đâu, bên anh có cà phê nguyên chất, đóng gói mua về lâu ảnh hưởng tới mùi vị.”
Anh ấy hỏi: “Còn chuyện gì khác không? Không có thì anh gác máy đây.”
Châu Tư Nguyên nín lặng hồi lâu, cơn giận dữ khó tiêu. Cô ả không ngờ anh ấy đột nhiên tỏ thái độ thế này, “Anh bận đi, không làm phiền người bận rộn như anh nữa!” Cô ả trực tiếp ấn tắt.
Nhìn ly cà phê trong tay, thật muốn vứt thẳng vào thùng rác.
Nhưng lại không thể trở mặt hẳn với Du Cảnh Trạch được, trở mặt rồi Lãnh Văn Nghi sẽ cười nhạo cô ả, cô ả chẳng cách nào khiến Du Cảnh Hâm ngột ngạt khó chịu nữa.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Nhịn cơn giận, cô ả đặt cà phê lên quầy lễ tân để bảo vệ đưa lên cho Du Cảnh Trạch.
- -
Du Cảnh Hâm gọi cho Du Cảnh Trạch không được bèn gửi tin nhắn cho anh ấy, hỏi muốn ăn gì để mang về cho anh ấy.
Du Cảnh Trạch: [Gì cũng được.]
Ăn được nửa chừng, điện thoại Du Cảnh Hâm reo lên.
Là số của mẹ chị, chị nhìn màn hình không khỏi nhíu mày. Lần liên lạc trước đó của mẹ con hai người là chuyện của mấy tháng trước, vì chuyện của đứa em trai đó của chị.
Bình thường bà tabrất ít khi liên lạc với chị.
Chị sống thế nào, Bảo Bảo bây giờ ra sao, bà ta chưa từng nhớ hỏi thăm tới.
Trước khi kết hôn, quan hệ của chị với bà ta bề ngoài còn có thể nói là hòa hợp. Cho dù chẳng tới mức thổ lộ tâm sự, nhưng hễ lễ lộc gì chị đều hẹn bà ta ra ngoài ăn bữa cơm, lần nào chị cũng tặng chút quà cho bà ta.
Sau khi kết hôn, cứ dăm ba ngày bà ta sẽ tìm Quý Thanh Viễn giúp đỡ, toàn là chuyện làm ăn của nhà họ Châu. Không phải giúp tìm hạng mục thì là kéo đầu tư.
Bà ta cảm thấy, tài nguyên của con rể không dùng thì phí.
Đương nhiên, dùng rồi cũng phí.
Có lần chị biết bà ta lại tìm Quý Thanh Viễn giúp đỡ. Còn khiến Quý Thanh Viễn nợ không ít ân tình. Sau khi thành công, Châu Tư Nguyên khoe khoang trước mặt chị, chị mới biết chuyện này.
Chị với bà ta bắt đầu xảy ra tranh chấp. Bởi vì lúc đó, quan hệ của chị và Quý Thanh Viễn đã lạnh hơn nước rồi, chị không hy vọng người nhà chị cứ liên tục làm phiền anh hết lần này tới lần khác.
Suy cho cùng nhà họ Du bọn họ cũng là quan hệ hợp tác với nhà họ Quý, xưa giờ không muốn chiếm tiện nghi của nhà họ.
Ông nội nói, lợi dụng hoài khiến nhà họ Quý xem thường chị.
Nhưng mẹ chị chưa từng suy nghĩ tới cảm nhận của chị.
Từ đó, bà ta hầu như không quan tâm tới chị nữa, nói chị là sói mắt trắng.
Điện thoại vẫn đang reo.
Du Khuynh quay sang nhìn chị, “Anh rể gọi ạ? Giục chị về nhà phải không?”
---Đọc full tại
Truyenfull.vn---
Kết quả không phải, màn hình hiển thị là ‘Bà Lan’.
Mẹ của Du Cảnh Hâm họ Lan, nhưng có khi không phải là mẹ chị.
Du Cảnh Hâm hoàn hồn, “Điện thoại của mẹ chị.”
Du Khuynh gật đầu chứ không nói gì nhiều.
Cô không biết giữa chị gái và mẹ ruột đã xảy ra chuyện gì, cách xưng hô này rất xa cách.
Du Cảnh Hâm đợi tới tiếng chuông gần kết thúc mới bắt máy.
“Mẹ.” Giọng chị rất nhạt.
Bà Lan: “Còn đang bận à?”
Du Cảnh Hâm ‘ừ’ một tiếng, “Có chuyện gì không ạ?”
Bà Lan chẳng vòng vo: “May là Chủ nhật, trưa ra ngoài ăn bữa cơm đi. Ngay nhà hàng SZ, đồ ăn bên đó không tệ, thích hợp với khẩu vị của con.”
Du Cảnh Hâm ngạc nhiên khi bà ta chủ động hẹn chị, hồi nào tới giờ chị không tới nhà họ Châu cũng không muốn gặp mặt người nhà họ Châu.
Chị hỏi bà ta: “Bữa cơm ngày mai gồm những ai?”
Bà Lan: “Còn có ai nữa, chỉ mẹ với con thôi. Đã lâu không gặp con rồi.” Ngoài ra chẳng nói gì nhiều, “Con bận tiếp đi.”
Cuộc gọi kết thúc.
Du Cảnh Hâm ngây người trong phút chốc rồi đặt điện thoại lên mép bàn.
- -
Tới hơn mười giờ, bữa cơm trong phòng bao của Phó Ký Trầm mới kết thúc.
Chuyện làm ăn bàn gần xong, rượu cũng uống đã đời.
Sau đó Giản Hàng chẳng tìm được lý do gì, rượu nên uống cô ấy đều uống hết.
Phó Ký Trầm chẳng cố ý làm khó phụ nữ, câu nói ‘đang chuẩn bị có con’ trước đó của anh toàn xem như một câu nói đùa. Rượu anh vẫn uống như thường.
Tóm lại không thể một cô gái đối phó với mấy tên đàn ông có tửu lượng cao.
Tới trong sân, Phó Ký Trầm chẳng vội ra về, anh hút điếu thuốc tranh thủ tiêu bớt mùi rượu.
Mấy người kìa đều có mang theo tài xế, tạm biệt xong mấy chiếc xe lần lượt lái ra ngoài.
Trên lầu hai, bữa cơm trong các phòng bao khác vẫn chưa kết thúc, cửa sổ được mở ra, tiếng bàn luận rôm rả vang vọng trong khoảng sân yên tĩnh.
Cũng chẳng có bí mật gì.
Đều là các trò đùa sau khi hơi men bốc lên đầu.
Phó Ký Trầm phả ra một hơi khói, dập thuốc rồi lên xe.
Xe chậm rãi khởi động, tới ngoài cổng, rào chắn xe không mở.
Tài xế nhìn người bảo vệ ngồi trong phòng bảo vệ, anh ta nhấn còi một cái.
Bảo vệ đi ra bước tới thẳng hàng ghế sau, nói với Phó Ký Trầm một cách khó xử: “Phó tổng, chào anh, Du tổng nói anh cần xuất trình giấy tờ, nếu không có thì mời anh đi thẳng tới phòng bao 102 khai tường trình.”
Phó Ký Trầm: “?”
Xem ra Du Cảnh Hâm đang ở trong quán.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Anh hỏi bằng giọng lịch sự: “Giấy tờ gì?”
Bảo vệ: “Giấy chứng nhận kết hôn.”
Phó Ký Trầm: “.......”
Anh bỗng bật cười.
Ra hiệu cho tài xế lái trở vào.
Trong phòng bao chỉ có mình Du Khuynh ở đó, Du Cảnh Hâm về nhà rồi.
Cô vừa đọc sách vừa đợi Phó Ký Trầm tới.
Cửa phòng bao được gõ hai cái, chẳng đợi cô lên tiếng cửa đã được đẩy từ bên ngoài vào.
Du Khuynh khép sách lại, “Chào buổi tối, Phó tổng của em.”
Trên người Phó Ký Trầm còn có mùi rượu, anh ngồi xuống cách cô hơn một mét, “Sao trước đó không gọi điện cho anh?”
“Dù sao anh cũng chạy không thoát, gọi hay không đều như nhau.” Du Khuynh vươn tay: “Qua đây cho em ôm cái nào.”
Phó Ký Trầm: “Anh uống khá nhiều rượu.”
“Không sao, em thích ngửi mùi rượu trên người anh.”
Phó Ký Trầm khom người vừa bằng với độ cao của cô.
Du Khuynh ôm cổ anh, hôn mạnh lên môi anh một cái, “Hôm nay em còn gặp Giản Hàng nữa, giữa hai người có hiểu lầm, cô ấy nằm viện không phải muốn gài anh đâu, mà là trốn xem mắt với Tần Mặc Lãnh.”
Phó Ký Trầm sắp xếp lại mạch suy nghĩ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Đối phó với kiểu phụ nữ như Giản Hàng đúng là mệt thật.
May là không nhằm vào anh.
Giờ Du Khuynh đang trong thời gian mang thai, suy nghĩ rất nhạy cảm, anh không hy vọng cô chịu sự giày vò trong tình cảm giống dì Lệ.
Du Khuynh cất sách vào túi, “Về nhà thôi.”
Phó Ký Trầm: “Luật sư Du, cần anh chuộc lỗi bằng một cái ôm công chúa không?”
Giờ Du Khuynh béo hơn trước mấy ký, “Anh ôm nổi không?”
Phó Ký Trầm: “Ôm nổi, tới chừng em già rồi anh cũng ôm nổi.”
- -
Biệt thự nhà họ Du, lúc Du Cảnh Hâm về tới nhà chỉ có mỗi Quý Thanh Viễn đang ở phòng khách.
Bảo Bảo ngủ lâu rồi, anh ngồi trước quầy bar đang giở nhật ký của bà nội Phó xem.
Còn đọc vào hay không chỉ có mình anh biết, thi thoảng anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, chẳng có tin tức nào cho tới khi có xe lái vào sân.
Du Cảnh Hâm đặt đồ ăn đóng gói lên bàn ăn, một tay cô cầm hoa hồng, tay kia xách túi giấy đi tìm Quý Thanh Viễn chuẩn bị dỗ dành anh.
Quý Thanh Viễn tập trung đọc sách, chẳng chịu nhìn cô lấy một cái.
Du Cảnh Hâm đứng bên cạnh anh một lúc lâu mà anh vẫn không lên tiếng.
Cô dùng hoa hồng quét chóp mũi anh, “Đừng giận nữa mà.”
Cuối cùng Quý Thanh Viễn cũng chịu mở miệng: “Xin lỗi có thành ý chút được không? Em thấy ai xin lỗi mà lấy hoa chọt người ta không hả?”
Du Cảnh Hâm: “.......”
Cô đưa hoa cho anh, “Tặng anh đấy, em mua ở tiệm hoa đàng hoàng.”
Rồi đưa áo cho anh, “Tặng anh luôn nè.”
Quý Thanh Viễn sửng người, anh nhận lấy.
Tới giờ trong lòng anh vẫn còn chua lè.
Du Cảnh Hâm thấy anh khó hầu như vậy, “Em với Lệ Đàm Trác chẳng có gì hết, ban đầu chỉ lừa anh thôi, bởi vì cuộc hôn lễ đó biến em trở thành trò cười, em tưởng trong lòng anh khi ấy chỉ có mỗi Lãnh Văn Nghi, tìm em chẳng qua thấy em thích hợp để kết hôn chọc tức Lãnh Văn Nghi, em không muốn bản thân yếu thế trước mặt anh, sau đó bèn......”
Quý Thanh Viễn chợt nhớ ra, trong mấy tháng ba vợ gửi tin nhắn cho anh có nói Cảnh Hâm đợi anh bốn năm rồi. Giờ cô giải thích rõ ràng, trong lòng anh chẳng có mùi vị gì khác.
Anh đặt quà xuống, kéo cô tới trước người khẽ hôn cô một cái.
Đây là khu vực sinh hoạt chung của gia đình, anh không tiện hôn sau.
Từ tối tới giờ, Quý Thanh Viễn vẫn chưa ăn cơm.
Hồi nữa anh có liếc nhìn thấy cô có đem cơm về, bao bì đó là của quán cơm tư nhân.
“Ăn khuya thôi, lát nữa lên lầu rồi nói tiếp.”
Du Cảnh Hâm: “Cái đó đóng gói về cho anh em, chỉ đủ cho mình anh ấy ăn thôi.”
Quý Thanh Viễn hỏi ngược lại: “Còn của anh đâu?”
Du Cảnh Hâm chớp chớp mắt, “Buổi tối đừng ăn nhiều quá, nếu đói thì uống chút nước dằn bụng được rồi.”
Quý Thanh Viễn: “.......”
Lúc đang nói, trong sân lại có hai chiếc xe lái vào.
Xe của Phó Ký Trầm và Du Cảnh Trạch trùng hợp nối đuôi nhau về.
Mấy người họ đi vào, trong nhà phút chốc náo nhiệt hơn hẳn.
Du Cảnh Trạch rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Quý Thanh Viễn ngồi trước bàn ăn đợi Du Cảnh Hâm nướng mấy lát bánh mỳ cho mình.
Tối nay Phó Ký Trầm chỉ lo uống rượu chẳng ăn được bao nhiêu, lúc này cũng đói rồi.
Anh ngó bàn ăn, lượng thức ăn chỉ đủ cho một người.
Du Cảnh Trạch vừa ngồi xuống, chưa kịp cầm đũa lên.
Phó Ký Trầm: “Đợi đã.”
Du Cảnh Trạch ngước mắt: “Chuyện gì?” Anh ấy nhấn mạnh: “Đây là của tôi, các cậu muốn ăn không chịu nói trước, trách ai hả?”
Phó Ký Trầm: “Giờ tôi sử dụng thẻ vạn năng, cơm này thuộc về tôi rồi.”
Du Cảnh Trạch: “.......”
Quý Thanh Viễn không nhịn được phụt cười ra tiếng. Đáng đời.