Edit: Tybeo & MinaChiều tối, Trần Cừu An đến đón cô tan tầm, hai người đi siêu thị mua đồ nấu cơm tối, cô đẩy xe đẩy, Trần Cừu An đứng ở trước kệ hàng chọn lựa.
"Hôm nay ăn cà ri được không?"
"Được." Cô cười nói.
Trong bể thủy tinh khu thủy sản, mấy con cua đang múa may mấy cái càng của mình, Trần Cừu An nói nhân viên gói cho mình ít bạch tuộc, sau đó cũng tới cùng cô xem cua đánh nhau.
"Muốn ăn cua không?"
"Bây giờ chưa phải mùa cua ngon." Phác Ngọc cười cười nói: "Chờ tới tháng chín, em làm cua rim cho anh ăn."
Về đến nhà, Trần Cừu An nấu cơm, Phác Ngọc ôm máy tính làm bản kế hoạch.
Qua một lúc lâu, cô ngửi được hương thơm cà ri quanh quẩn, buông máy tính, chạy vào phòng bếp xem.
Trần Cừu An đeo tạp dề, hầm một nồi cà ri, lại thêm một chảo bạch tuộc xào.
"Thơm quáaa~"
Trần Cừu An bưng đĩa bạch tuộc ra bàn ăn cơm, lúc quay lại đã thấy có người ăn vụng cà ri.
"Ăn ngon không?"
Phác Ngọc cho anh một ngón tay cái.
"Đầu bếp có muốn được thưởng không nào?"
Phác Ngọc nói xong, nâng mặt anh lên, tặng anh một nụ hôn mang vị cà ri.
Ăn cơm xong, Phác Ngọc đi cho cá của cô ăn, hoa sen trong lu đã nở hoa, nhìn rất duyên dáng.
Đóng rèm cửa sổ, Trần Cừu An từ trong phòng bếp đi ra, xoa tay hỏi cô: "Có muốn đi tản bộ không?"
Biệt thự Tây Sơn cách nội thành không xa, hai người đi dạo gần quanh đó, có cụ già đang tập luyện Thái Cực, Phác Ngọc ở một bên xem. Ông ngoại cô cũng luyện Thái Cực, ngày nhỏ cô thường xuyên đi theo ông ngoại học.
"Nói không chừng sau này chúng ta già rồi cũng như thế." Trần Cừu An nói.
"Hửm?"
"Sau này chúng ta già rồi, anh luyện Thái Cực, em khiêu vũ ở quảng trưởng, giống như những ông cụ bà cụ khác."
Anh nói nghiêm túc, nhưng Phác Ngọc nghĩ nghĩ tới hình ảnh đó lại tức cười.
Anh thấy cô không nói gì, kéo cô tiếp tục đi nơi khác, không biết thế nào lại trầm mặc, Phác Ngọc nhìn anh, sườn mặt anh rõ nét.
Trong lòng cô lại ghen tị, bước đi chậm chạp.
"Trần Cừu An." Cô gọi tên anh, rồi nói: "Nếu sau này anh thích người khác, ngàn vạn lần đừng nói cho em biết."
Trần Cừu An nhíu mày.
"Nói linh tinh gì đấy."
Phác Ngọc ôm cánh tay anh, cọ nhẹ nhẹ.
Buổi tối trên giường, Trần Cừu An đặc biệt tàn ác.
Phác Ngọc ghé bên giường, anh ở phía sau mãnh liệt thúc tới không chút lưu tình.
"Ưm ~~ Trần Cừu An ~ anh, anh đừng ~~"
Trần Cừu An cắn vành tai cô, như là để phát tiết bất mãn trong lòng. Phác Ngọc không nhìn thấy vẻ mặt của anh, khuôn mặt anh âm trầm, cơ bụng thắt chặt.
"Trần Cừu An ~"
Âm thanh của cô mềm mại cầu xin anh, Trần Cừu An nắm lấy bầu ngực cô, rên một tiếng ở trong cô bắn ra.
Cô bị lăn qua lộn lại ba lần, mệt mỏi ngủ thiếp đi, Trần Cừu An
tự biết mình hơi quá, hôn hôn đôi mắt ướt nhẹp của cô, ôm cô đi vào giấc ngủ.
Mùa hè Chu Phác Ngọc sụt cân, tháng tám cô bị ốm hai lần, trong lòng cô cảm thấy bất an, khi nhận được điện thoại của Tống Từ, cô đang làm việc, cuộc trò chuyện không đến một phút liền cúp máy, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
"Phác Ngọc cô có ổn không?" Đồng nghiệp thấy sắc mặt cô trắng bệch.
Ổn? Có lẽ sắp không ổn rồi.
Cô cần chìa khóa xe về nhà, tầm này không phải giờ cao điểm, cô lái xe cực nhanh, cả người chết lặng, về nhà lấy hai bộ quần áo liền đến sân bay.
Cô muốn ngồi chuyến bay sớm nhất đến thành phố Hải, di động vẫn kêu không ngừng, cứ cách năm phút Trần Cừu An lại gọi, cô không có dũng khí nghe máy, trực tiếp tắt nguồn, nghe thấy thông báo chuyến bay.
Đến bệnh viện đã là 5 giờ sáng, cô vào phòng bệnh, không nghĩ tới giờ này mà Tống Từ vẫn còn thức.
"Sao mẹ không ngủ?" Hồi lâu không nói gì, giọng cô khàn đặc.
"Ngủ không được." Sắc mặt Tống Từ tiều tụy không ít, Phác Ngọc đứng ở cửa, không biết phải làm thế nào.
"Mẹ muốn ăn gì không? Con đi mua cho mẹ."
Tống Từ nhìn cô, trong mắt có vô vàn cảm xúc, có cảm động có bất đắc dĩ, còn có giống như được giải thoát.
Ánh mắt như vậy thực sự muốn bức cô phát điên, Chu Phác Ngọc đặt hành lý xuống đi tìm bác sĩ.
Bác sĩ uyển chuyển giải thích, Chu Phác Ngọc nghe xong khiếp sợ, từ năm ngoái Tống Từ đã kiểm tra ra sức khỏe có vấn đề, nhưng bà kéo dài không muốn chữa trị, tới bây giờ đã không cứu vãn được nữa.
Một năm nay, bà liên tục trì hoãn, tự sát từ từ.
Chu Phác Ngọc chậm chạp trở về phòng bệnh, bệnh viện tư nhân có mức độ yên tĩnh cho người bệnh cao, cô trở lại phòng bệnh, Tống Từ nằm trên giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Vì sao?"
Bà chậm rãi nhìn về phía cô, nhìn cô con gái nhỏ của mình, nụ cười nhàn nhạt mang theo quyết đoán dũng cảm, thậm chí có cả toại nguyện.
• 05/07/2019 •