Edit: Tybeo & MinaLúc nhận được thông báo Tống Từ mất là vào tháng 11, Chu Phác Ngọc ngồi trong phòng khách nhận điện thoại. Cô sửng sốt hồi lâu, sau đó ngồi trên ghế sofa bật khóc.
Cô nhớ đến lúc còn rất nhỏ, Tống Từ không hay về nhà, bao giờ cũng vào lúc tan học, ông ngoại tới đón cô về nhà, khom người nói với cô: “Phác Ngọc, hôm nay mẹ cháu về rồi đó.”
Cô giống như một vị quan nhỏ “Ồ” một tiếng, sau đó nắm tay ông ngoại, lẳng lặng nở nụ cười.
Không bao giờ còn việc này nữa, sẽ không bao giờ có nữa.
Cô ngồi trên sofa đến tận bầu trời tối đen, từ ban ngày, chạng vạng cho đến đêm khuya, cô nhìn ngồi trời tối dần.
Trần Cừu An về đến nhà, bật đèn, thấy Phác Ngọc ngồi ghế sofa, anh ý thức được thứ gì đó.
“Phác Ngọc.”
Anh đi qua, khẽ gọi tên cô, nét mặt Phác Ngọc trống rỗng, anh ngồi xuống bên cạnh cô, xoa xoa lưng cô. Cô hơi run rẩy, cuối cùng gục trên bả vai anh khóc nức nở.
“Em nghĩ đến…” Phác Ngọc nghẹn ngào: “Thật sự đến lúc này, em... em chẳng còn…”
Mỗi lần nghĩ đến mẹ, cô đều lường trước được kết quả xấu nhất này, cho rằng dã trang bị cho chính mình đủ kiên cường, nhưng khi đối mặt, cô mới hiểu, tất cả tâm lý dựng lên chỉ là ngụy trang mà thôi.
“Trần Cừu An.. em chẳng còn gì cả.” Nước mắt cô chảy ròng ròng trên vai anh: “Thật sự … không có cái gì cả.”
Hôm nay, cô mất đi người thân cuối cùng của mình.
Trần Cừu An ôm cô: “Có anh ở đây, Phác Ngọc, bên cạnh em còn có anh.”
Một tuần sau, tro cốt của Tống Từ được đưa về, một nửa được rải xuống biển, mãi mãi ở bên cạnh người bà yêu nhất.
Tro cốt được an táng tại thành phố Hải, cùng một chỗ với tro cốt của ông bà ngoại, nghĩa trang nằm ở lưng chừng núi, gió thổi làn tóc dài của cô, hai người đứng lặng im lúc lâu, cô lại gầy đi, Trần Cừu An đứng bên cạnh cô, nắm tay cô thật chặt.
Qua Nguyên Đán, tết đến cũng nhanh, những năm trước, Phác Ngọc đều trải qua cùng với mẹ của cô, năm nay cô quyết định trở về thành phố Hải.
“Không được.” Trần Cừu An thái độ rất kiên quyết: “Em đi cùng anh về nhà.”
Phác Ngọc nói: “Cừu An, để
mình em về đi.” Cô kéo ống tay áo của anh: “Gần đây em thấy mệt mỏi quá.”
“Hơn nữa em không có tự tin đi gặp người nhà anh.”
“Coi như em đi giải tỏa tâm trạng, chờ em nghỉ ngơi một thời gian được không.”
Trần Cừu An nhìn cô, cô tiều tụy hơn trước kia rất nhiều, ngày trước anh luôn cảm thấy thời gian còn dài, không cần kết hôn vội, bây giờ, trong lòng lại cảm thấy vấn đề này khá bức thiết.
Trần Cừu An đưa cô về thành phố Hải, anh ở lại một đêm, hôm sau đi từ rất sớm, Phác Ngọc ngủ đủ giấc liền tự tỉnh. Cô ở nhà làm việc nhà, lau sàn nhà sạch sẽ, trải thảm trong phòng khách, cô ôm một chồng sách qua, đặt trên sàn nhà, xem đến khi mệt mỏi thì ngủ, lâu rồi không sống thoải mái như vậy.
Buổi chiều nào đó, cô ngủ trưa tỉnh dậy, đầu óc chưa tỉnh táo hẳn, ngẩn ngơ, dường như cô trở về trước kia, thời niên thiếu vô ưu vô sầu, gian phòng bày biện vẫn hệt như ngày trước, cô nhìn ra cửa một lúc lâu, tựa như ngay sau đó, ông ngoại, bà ngoại, hoặc mẹ cô sẽ xuất hiện ở đó, gọi cô một tiếng “Phác Ngọc”, cô liền có thể thoát khỏi giấc mộng triền miên này, tỉnh mộng, cô vẫn là cô thiếu nữ nhỏ bé năm đó.
Mỗi ngày, Phác Ngọc đều nói chuyện điện thoại với Trần Cừu An, Trần Cừu An bảo cô kể lại những việc cô làm hằng ngày cho anh biết, Phác Ngọc ngồi trên thảm liệt kê từng việc cho anh nghe, Trần Cừu An cũng sẽ kiếm vài câu chuyện thú vị kể cho cô nghe.
Cô lẳng lặng nghe anh nói, tưởng tượng bộ dáng anh lúc này, ngồi trước bàn làm việc hoặc ngồi trên sofa, trên mặt nụ cười nhàn nhạt.
Cuộc đời này chưa từng nghiêng sông ngả núi, nhưng yêu, đã là một chuyện không tầm thường.
• 13/07/2019 •