Phiên ngoại 1Edit: Tybeo & MinaXuân qua thu đến, nhiệt độ thay đổi rất không ổn định. Chu Phác Ngọc nấu canh tuyết lê.
Cô nếm thử hơi ngọt, tắt lửa, vào phòng trông con trai.
Bảo bảo năm nay hai tuổi, một nhóc con bụ bẫm, giờ đang ngủ trên giường lớn, hơi hơi cuộn tròn thân mình, cái miệng nhỏ chu chu, đáng yêu không lời nào tả hết.
Chu Phác Ngọc ghé vào gối đầu ngắm nhìn cậu nhóc, trước giờ cô không hề nghĩ tới, trên đời lại có sinh vật đáng yêu như vậy, mềm núc ních, ỷ lại hoàn toàn vào mình.
Bảo bảo mơ mơ màng màng mở mắt, thấy mẹ mình, nhỏ giọng nỉ non: “Mẹ~”
Phác Ngọc cười ẳm nhóc lên: “Bảo bối của chúng ta tỉnh rồi, có đói bụng không nào?”
Tiểu bảo bảo ghé vào ngực mẹ, đôi mắt tròn xoe ngái ngủ.
Phác Ngọc đặt nhóc vào ghế cho trẻ con, múc một bát canh lê xắt nhỏ, ngọt ngọt, ấm nóng.
Cô cực kiên nhẫn đút cho cái miệng nhỏ của cậu nhóc ăn, cậu phấn khích cười lộ ra mấy cái răng sữa nhỏ trắng.
Phác Ngọc cũng cười theo cậu.
Cô nhớ lúc vừa mang thai, cảm xúc không ổn định, động chút là khóc.
Trần Cừu An về nhà trễ lại khóc, nhớ mẹ cũng khóc, ngồi một mình cũng bỗng dưng bật khóc.
Cô biết cảm xúc như vậy rất bất thường, luôn tránh vào phòng khóc một mình. Cô nhớ đến tuổi thơ ấu của mình, không có bố, mẹ thì ở xa.
Bây giờ đến lượt cô làm mẹ, thật sự có thể làm tốt không?
Trong đầu có vô vàn suy nghĩ, cô trốn trong chăn, khóc ô ô.
Ban đầu Trần Cừu An ngồi xem TV trong phòng khách, mãi không thấy Phác Ngọc đi ra, đứng dậy vào phòng, vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng khóc của cô.
Anh đi qua nhẹ nhàng kéo chăn ra, hai mắt Phác Ngọc đỏ bừng, tóc tai lộn xộn, đáng thương nói không lên lời. Anh rút khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho cô, ôm cả người cô vào lòng.
“Được rồi, đừng khóc, có ông xã ở đây mà.”
Lúc thương tâm được người khác an ủi lại càng khóc thảm thiết hơn.
Chu Phác Ngọc nhào vào lồng ngực anh, Trần Cừu An xoa xoa lưng cô, nhẹ nhàng trấn an cô.
“Đừng khóc, bảo bối, vậy không tốt cho cơ thể.”
Phác Ngọc vẫn khóc nói: “Nếu em làm mẹ không tốt thì sao bây giờ? Em cứ nghĩ đến mình lúc nhỏ lại… ”
Anh nâng cô dậy, để cô ngồi đối mặt với mình, “Sợ cái gì? Sao em lại không thể làm một người mẹ tốt chứ.”
“Phác Ngọc của anh, dịu dàng lương thiện, sau này nhất định sẽ là một người mẹ tốt. Lại nói, không phải còn có anh sao?”
Anh lại vuốt tóc cô: “Bây giờ
em đã có anh, cho dù lúc nhỏ gặp chuyện đau lòng gì, thì em cũng có thể chia sẻ với anh. Đừng khóc, được không?”
Phác Ngọc dần dần ngừng khóc, Trần Cừu An hôn viền mắt hồng hồng của cô.
Thời gian Trần Cừu An ở nhà ngày càng nhiều, anh tận lực giảm bớt các hoạt động xã giao, mỗi ngày về nhà đúng giờ, nhất định để cho Phác Ngọc kể anh nghe hôm nay cô làm những việc gì, cho dù chỉ là chút việc nhỏ nhặt, anh cũng muốn cô kể từng việc một.
Cảm xúc của Chu Phác Ngọc dần chuyển biến tốt lên rất nhiều, sau khi sinh bảo bảo, người cũng tươi tắn hơn, những chuyện không vui trước đây đều như đám mây cuối chân trời mùa hè, nhạt không thấy dấu vết.
Chu Phác Ngọc cho con ăn tuyết lê xong, ôm cậu nhóc ra phòng khách chơi, hiện tại cậu nhóc rất thích mấy món đồ có lông xù xù, thích nhất là Phác Ngọc cầm mấy món đồ chơi kể chuyện cho cậu nghe.
Lúc Trần Cừu An về nhà, Phác Ngọc đang ngồi trên thảm chơi với con trai, dì giúp việc đã làm xong cơm, đúng lúc đi từ phòng bếp ra.
“Tiên sinh.”
Trần Cừu An ý bảo bà nhỏ giọng lén lút đi tới sau lưng Phác Ngọc.
“Sói xám trở thành bạn tốt của thỏ trắng… ” Phác Ngọc cầm thú bông kể chuyện cho con.
Nhóc con thấy bố mình, ánh mắt sáng lên, ngón tay nhỏ chỉ chỉ bố: “A ~ bố!”
Phác Ngọc vừa xoay đầu đã lọt vào vòng ôm của anh, bé con thấy bố mẹ như thế bật cười khanh khách.
“Anh có thấy ấu trĩ không hả?” Phác Ngọc cười trách vui anh.
Trần Cừu An buông cô ra, bế con trai lên hỏi: “Con có ấu trĩ không?”
Bé con cái gì cũng không hiểu, hôn lên mặt bố một cái, dớt dãi nhỏ giọt.
Cả nhà nhìn nhau cười, Phác Ngọc cũng hôn lên mặt anh một cái.
Giây phút này, yên bình mà đong đầy yêu thương.
• 13/07/2019 •