Hôm sau khi Tô Thư Niệm tỉnh dậy thì Tiêu Cảnh Hoàn đã rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm không hiểu sao mỗi lần đến gần anh ta cô lại cảm thấy sợ hãi không thôi. Đi vào bếp vú Đồng và Từ Âm đã chuẩn bị xong bữa sáng thấy cô liền nói
"Tiểu Niệm, mau ngồi xuống đi. Sáng nay vú nấu phở bò đấy".
Từ Âm đặt trước mặt cô bát phở mỉm cười dặn dò "Cô Tô, ăn đi cho nóng".
Mùi thơm của phở bò làm bụng Tô Thư Niệm sôi lên ùng ục, cô cầm đũa lên nhìn vú Đồng và Từ Âm đứng trước mặt liền thở dài chỉ vào chiếc ghế đối diện
"Hai người cũng ngồi xuống đi. Cứ đứng như vậy làm sao mà con ăn ngon miệng được?"
Vú Đồng bật cười kéo ghế ngồi xuống quay sang nhìn Từ Âm "Cháu cũng ngồi ăn luôn đi".
Tô Thư Niệm cầm đũa lên ăn được mấy miếng liền nhìn vú Đồng hỏi
"Anh ta rời đi lúc nào vậy vú?"
Vú Đồng biết "anh ta" trong miệng Tô Thư Niệm là hỏi Tiêu Cảnh Hoàn liền cười nhìn cô một lúc lâu, đến khi Tô Thư Niệm bị ánh mắt của bà làm cho ngượng ngùng đỏ bừng hai má thì bà mới trả lời
"Đã đi từ rạng sáng rồi. Cả tháng mới về được một lần vậy mà lại phải đi sớm, thật là..."
Nghe bà nói vậy tính tò mò của Tô Thư Niệm lại dâng lên một phần, cô cắn đũa hỏi
"Anh ta không ở đây thường xuyên sao ạ?"
Từ Âm ăn xong bát của mình liền đứng lên trước khi đi vào bếp liền giải đáp thắc mắc cho cô
"Ông chủ rất bận, ở công ty cũng có phòng nghỉ nên không nhất thiết phải về đây. Lần lâu nhất ông chủ không về hình như là nửa năm thì phải?"
Tô Thư Niệm nghe vậy liền cảm thấy mừng thầm, anh ta không mấy khi về ngôi nhà này vậy thì thời gian tới cô sống ở đây không phải là càng dễ dàng hơn sao? Không phải ngày ngày đối mặt với con người biếи ŧɦái đó cô liền cảm thấy vui vẻ, thoải mái hơn rất nhiều.
Vú Đồng nhìn cô như vậy liền lắc đầu thở dài, bà đứng lên đi vào trong bếp dọn dẹp
"Hết thức ăn rồi, ta đi ra siêu thị một chút rồi về".
Bà cầm lấy ví tiền muốn đi siêu thị nhưng Tô Thư Niệm nhanh chân hơn đi đến bên cạnh bà dịu giọng nói
"Con đi cùng vú, hai người đi càng nhanh hơn mà".
"Nhưng cậu chủ không cho phép con được tự ý ra khỏi nhà..." Vú Đồng ngập ngừng nói, vẻ mặt đầy khó xử.
"Không phải có vú trông chừng con sao? Yên tâm đi, con không chạy trốn đâu".
Tô Thư Niệm bảo đảm. Đã một tháng cô bị nhốt ở đây rồi tên biếи ŧɦái kia không cho phép cô ra ngoài nên bảo vệ cũng tuyệt đối không dám thả cô làm cô bị bức đến phát bệnh luôn.
Vú Đồng nghe cô nói cũng cảm thấy có lý thoáng do dự rồi cuối cùng cũng đồng ý dẫn cô cùng đi siêu thị. Ngồi trên xe Tô Thư Niệm