Tại một quán cơm ven đường Tô Thư Niệm nhìn thực đơn rồi nói với chủ quán "Hai phần mì xào bò" rồi đưa trả thực đơn cho họ. Lúc này Tô Niệm Thành ngồi đối diện cô vẫn nhìn cô không chớp mắt, cuối cùng không nhịn được nữa mới lên tiếng
"Chị, đã về rồi sao không vào nhà? Chị vẫn còn giận bố mẹ sao?"
"Không có gì mà giận với không giận cả, em đó, việc học tập vẫn tốt chứ?"
Cô không trả lời câu hỏi của em trai mà nói sang chủ đề khác, những người trong ngôi nhà đó cô không muốn nhắc đến nữa.
"Vẫn tốt cả, ngược lại là chị đấy, sao lại gầy đến như thế này chứ?"
Tô Niệm Thành xua tay đáp, lại nhìn đến gương mặt nhỏ xíu của cô không nhịn được than thở. Người chị gái này của cậu luôn tạo cho cậu một cảm giác thương xót không nói thành lời, mặc dù những năm qua mẹ đối xử với chị ấy rất tệ có thể nói là vô cùng cay nghiệt nhưng chị ấy vẫn chưa một lần nào đổ lỗi hay oán trách cậu.
"Gầy sao? Chị đang giảm cân". Tô Thư Niệm khẽ cười.
Tô Niệm Thành nghĩ chắc chị gái làm việc bên ngoài vất vả nên mới tiều tụy như vậy, cậu cầm đĩa mì của mình lên xẻ một nửa sang đĩa của cô rồi lại còn gắp hết thịt bò đặt vào hào sảng nói
"Chị đẹp lắm rồi, không phải giảm cân nữa. Chị ăn đi, ăn nhiều vào, nhớ là không được để lại đâu đấy".
Tô Thư Niệm phì cười, nụ cười này tự nhiên đến nỗi làm Tô Niệm Thành ngây người. Không nhớ từ khi nào, nụ cười vui vẻ như vậy đã biến mất trên gương mặt của chị ấy.
-------
Hôm nay Tiêu Cảnh Hoàn thức dậy từ sớm, nhìn người con gái đang say giấc bên cạnh liền mỉm cười, như nhận ra điều này anh vội thu lại nụ cười ấy thầm nghĩ sao Tiêu Cảnh Hoàn anh lại phải nhìn trộm một người phụ nữ ngủ say rồi thích thú mỉm cười chứ?
Chuyện này mà truyền ra ngoài không phải sẽ vô cùng mất mặt sao?
"Tiểu Niệm, chiều tôi đến trường học đón em. Chúng ta sẽ ra ngoài ăn tối, nhớ chưa?"
Anh lay mạnh cô dậy rồi dặn dò, người con gái này có một tật xấu mà anh đã phát hiện ra sau mấy tháng ở chung đó là rất hay quên. Những lời anh dặn cô chỉ ừ ờ cho có rồi lại ném ra khỏi đầu rất nhanh, hại anh suốt ngày phải lặp đi lặp lại, gần đây anh cảm thấy mình giống như cái máy nói của cô vậy suốt ngày phải lải nhải nhắc nhở cô mấy chuyện vụn vặt.
"Biết rồi. Nói nhiều quá".
Người con gái nằm trên giường có vẻ rất khó chịu vì bị làm phiền, cô ném về phía anh một thứ gì đó rồi xoay người chùm chăn ngủ tiếp.
Tiêu Cảnh Hoàn cúi người nhìn vật dưới chân trên trán lập tức nổi ba vạch đen, thứ cô ném về phía anh đó chính là áσ ɭóŧ của cô.
Một cái áσ ɭóŧ màu đen có ren...
Tám giờ sáng Tô Thư Niệm mới lục cục xách đồ đi xuống phòng bếp, chào hỏi vú Đồng một tiếng rồi chạy ra ngoài. Tài xế thấy cô xuống liền vội vàng giúp cô mở cửa xe, đến trường học đã gần chín giờ