Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng của bố Tô Thư Niệm liền mệt mỏi đưa tay lên xoa hai bên thái dương, cô mở ví lấy ra hai tờ 100 đô nhìn một lúc mới mở tủ cất vào trong cái hộp nhỏ.
Đóng chiếc hộp lại cô bất giác lại nhớ đến người đàn ông trong quán bar, trên người anh ta toát ra một khí chất cao quý từ trong xương máu làm người khác đều phải nể phục.
Cô rất không thích cách anh ta nhìn mình, nói chuyện với mình mỗi khi đối mặt với anh ta trong người cô bất giác lại cảm thấy sợ hãi.
Xua đuổi những ý nghĩ về người đàn ông kỳ quái đó Tô Thư Niệm thay đồ rồi xuống bếp nấu mì lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình. Đang ăn thì cửa nhà mở ra một thanh niên từ ngoài đi vào nhìn thấy cô liền cười
"Chị, bây giờ mới ăn tối sao?"
"Ừ. Niệm Thành, có muốn ăn không? Chị nấu thêm một bát cho em".
Tô Thư Niệm gật đầu rồi chỉ vào bát mì hỏi em trai.
Tô Niệm Thành cũng chưa ăn tối nên không ngại ngùng gì đồng ý đi đến bàn ăn kéo một cái ghế rồi ngồi xuống bên cạnh chị gái. Rất nhanh Tô Thư Niệm đã nấu xong mì cô bưng đến trước mặt cậu khẽ nói
"Mau ăn đi cho nóng".
"Vâng".
Mặc dù là chị em cùng cha khác mẹ, dù là mẹ kế đối xử với cô khắc nghiệt nhưng không vì thế mà Tô Thư Niệm ghét bỏ em trai, hơn nữa em trai đối xử với cô rất tốt nên tình cảm chị em giữa hai người vô cùng thân thiết.
Ăn xong Tô Thư Niệm để bát vào bồn rửa nhưng Tô Niệm Thành thấy vậy liền đi tới kéo cô ra ghế ngồi còn cậu xắn tay áo lên giúp cô rửa bát, thỉnh thoảng cậu lại kể những câu chuyện cười khiến tâm trạng của Tô Thư Niệm tốt hơn rất nhiều.
"Chị, anh Lâm Thù cũng đã mất được hai năm rồi...Chị có phải nên...tìm cho mình một người tốt không? Dù sao cũng không thể sống như thế này mãi được..."
Tô Niệm Thành thấy chị gái cười liền đánh bạo khuyên nhủ, những lời này cậu đã muốn nói từ lâu nhưng chưa tìm được cơ hội.
Nụ cười khó khăn lắm mới xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của Tô Thư Niệm lại vụt tắt khi nghe những lời nói này của em trai, cô đứng lên đẩy ghế vào rồi nhắc nhở cậu
"Về phòng nhớ tắt điện đấy. Chị mệt, đi ngủ trước đây".
Tô Niệm Thành biết cô lại tìm lý do trốn tránh việc này, cậu tắt nước nói với theo
"Chị hãy quay lại bệnh viện làm bác sĩ đi, đó không phải là ước mơ cả đời này của chị sao?"
Bước chân của Tô Thư Niệm khựng lại, cô mím môi nhỏ giọng nói "Đến người thân yêu nhất của mình còn không cứu được, vậy thì còn làm bác sĩ cái gì nữa chứ?"
Dứt lời cô bước về phòng mình đóng sầm cửa lại. Tô Niệm Thành ở phía sau không nhịn được thở dài một tiếng, thấy chị gái cứ tự giày vò bản thân như vậy cậu thật không chịu nổi.
--------
Tại một biệt thự xa hoa nằm ở trung tâm thành phố