Thời tiết cuối tháng 12 lạnh đến thấu xương, Tô Thư Niệm cuộn mình như cái bánh trưng mà vẫn còn cảm thấy lạnh. Trái ngược hoàn toàn với cô Tiêu Cảnh Hoàn chỉ mặc mỗi cái áo len cao cổ mỏng bên ngoài khoác thêm chiếc áo dạ dài mà vẫn còn cảm thấy mình mặc quá nhiều.
"Em muốn đi ăn lẩu, thời tiết này mà ăn lẩu là tuyệt nhất".
Cô vùi mặt xuống cổ áo len, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt đen to tròn.
Tiêu Cảnh Hoàn dở khóc dở cười với bộ dạng tròn vo này của cô, anh gật đầu lái xe đến quán lẩu mà hai người thường ăn.
Vẫn như cũ công việc của Tiêu Cảnh Hoàn là nhúng đồ, bóc tôm, gỡ xương cá... còn Tô Thư Niệm thì chỉ cần lấp đầy cái bụng của mình là được.
"Sắp đến Tết Dương lịch rồi, em có phải trực không?"
Tiêu Cảnh Hoàn đặt vào bát cô con tôm mình vừa bóc xong. Anh lấy giấy lau sạch sẽ những ngón tay dài của mình.
"Có, em trực một ngày. Hôm sau em định về nhà, anh... có muốn về cùng em không?"
Cô trả lời, nửa câu sau liền dè dặt nhìn anh. Cô không chắc anh có muốn về với mình không, nhà của cô vừa bé vừa cũ lại còn thêm Ôn Kiều.
"Được, anh về với em".
Ăn tối xong, hai người đi bộ một đoạn mới đến chỗ để xe. Tiêu Cảnh Hoàn dặn cô đợi mình, còn anh chạy sang bên kia đường.
Tô Thư Niệm đút hai tay vào túi áo khoác đứng đợi, trời lạnh đến nỗi chỉ đứng chưa đến năm phút mà cô đã run lẩy bẩy.
Nhàm chán đá chân thì thấy bụi cây đằng sau có tiếng sột soạt, Tô Thư Niệm giật mình quay lại.
Không phải là có rắn đấy chứ?
Nghĩ vậy Tô Thư Niệm không nhịn được sợ hãi, có trời mới biết trên đời này cô sợ nhất là rắn.
Càng nghĩ càng tò mò, Tô Thư Niệm quay lại đi đến cạnh bụi cây, cô vạch đám lá ra thì ngạc nhiên đến hai mắt mở to.
Là một con chó nhỏ màu trắng, hai mắt nó nhìn cô đầy tội nghiệp.
"Sao mày lại ở đây? Trời lạnh như vậy mà".
Tô Thư Niệm khom lưng bế nó lên lòng mình, trên người nó đầy vết thương to nhỏ chắc là đánh nhau với mấy con chó khác.
Tiêu Cảnh Hoàn quay lại thì thấy cô đang ôm con chó liền nhíu mày
"Cái thứ lông lá này ở đâu ra vậy?"
Tô Thư Niệm quay đầu lại trừng anh "Anh không thấy nó rất tội nghiệp sao? Mau đưa nó đi đến bệnh viện thú y nào!"
Tiêu Cảnh Hoàn nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô thì cũng chỉ có thể nghe theo. Anh vừa lái xe vừa nhìn con chó nhỏ trong lòng cô
"Em định nuôi thứ lông lá này sao?"
"Cái gì mà thứ lông lá này? Khó nghe như vậy, em vừa đặt tên cho nó rồi, gọi là Cà Rốt".
Tô Thư Niệm vừa xoa đầu nó vừa nói.
"Cà Rốt? Cái tên gì mà khó nghe như vậy?" Tiêu Cảnh Hoàn nghe cô nói liền bật cười.
Anh đang cười rất vui vẻ cho đến khi nhìn gương mặt đang đỏ bừng của Tô Thư Niệm liền vội vàng ngậm miệng, chuyên tâm lái xe.
Cà Rốt có Tô Thư Niệm làm chỗ dựa