Một buổi sáng ngập tràn ánh nắng, mang theo sự ấm áp và tâm tình tốt đẹp, thức dậy thật sớm, làm xong điểm tâm. Về phòng nhìn thấy Vũ Tình còn chưa thức dậy, tôi nhẹ nhàng ngồi cạnh cô ấy
"Vũ Tình."
Cô ấy động một cái, nhưng vẫn không mở mắt, tôi nhéo nhéo mũi cô
"Vũ Tình...đi ăn điểm tâm thôi, nhanh rời giường..."
Khoé miệng cô ấy cong lên, nhưng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, tôi biết cô lại đang giả bộ ngủ lừa gạt tôi. Tôi vờ như nghiêm túc nói: "Nếu không mở mắt, em sẽ không khách sáo đâu."
Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ khuất phục, ai ngờ cô chẳng những không bị doạ, ngược lại còn vui vẻ bật cười, nhắm mắt gật đầu một cái, miệng còn đáp ứng:
"Ừ, tốt."
Tôi nhìn chằm chằm gương mặt đắc ý kia, nhất thời mất khả năng nói chuyện. Tôi xốc chăn chui vào, đè lên người cô ấy, tay để vào sườn cô ấy, cô lập tức cười thành tiếng.
"Tử Nhan...nhột..."
"Vẫn không chịu dậy?"
Cô ấy không chịu thua, chỉ cười lắc đầu: "Không chịu."
Tôi không ngừng động tác trên tay, tiếp tục làm cho cô ấy phải khuất phục
"Vẫn không chịu?"
Cô ấy không ngừng né tránh sự công kích của tôi, phát ra tiếng cười như chuông bạc.
"Tử Nhan..."
"Vẫn không chịu dậy sao?"
Vũ Tình chợt không nói lời nào cũng chẳng cười, đưa tay ôm cổ tôi, giữ lấy tôi thật chặc. Đầu của tôi chôn sâu trên cổ cô ấy, mùi hương trên mái tóc dài mềm mại theo mũi rót vào lòng tôi....nhịp thở phập phồng của cô đặt dưới ngực tôi, động đến ý nghĩ không yên phận nào đó trong lòng tôi...
"Vũ Tình...như vậy sẽ đè chị mất..."
Cô ấy cười, buông lỏng vòng tay đang siết chặc lưng tôi. Tôi chống người lên cánh tay, từ trên nhìn thẳng vào cô, ánh mắt cô sáng ngời như nước, khoé miệng nâng lên một nụ cười xinh đẹp....Gương mặt này dù tôi có nhìn bao lâu, mơ bao nhiêu lần, dường như cũng không bao giờ đủ, mãi mãi không bao giờ tường tận có được, dù cho cô ấy gần ngay trước mắt, dù là từng giờ từng phút có thể nhìn vào mắt. Cô ấy giống như một câu đố thiên biến vạn hoá, không có đáp án, không bao giờ hết đam mê...Cô ấy mỗi ngày sẽ cho tôi một cảm giác mới mẻ và bí ẩn, mỗi ngày đều làm tôi đắm chìm trong hạnh phúc, làm tôi có cảm giác mình đang sống trong mơ....đẹp đến mức làm người ta cứ ngỡ không phải là thậy....Tôi cứ như vậy chăm chăm nhìn cô ấy, cô đón lấy ánh mắt tôi, hồi lâu, hai tay cô leo lên gáy tôi, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi tôi, vui vẻ nói:
"Honey, good morning!"
Tôi cười "Rời giường đi, chút nữa cháo lạnh mất..."
"Ừ, được..."
Vũ Tình đáp ứng, rời khỏi tôi vén chăn đi vào phòng tắm. Tôi sửa sang lại giường, đi xuống phòng bếp dưới lầu đem cháo lên bàn chờ cô...Một lát sau, cô ấy từ trên lầu đi xuống, mặc một bộ áo liền quần màu trắng bó sát người, tóc xoăn dài mềm mại xoã trên vai, mát mẽ mà trang nhã, ánh mắt toát lên ý cười...Trang phục thế này làm nổi bật lên đường cong ưu mỹ lả lướt của cô, dáng người hoàn hảo lộ ra, bờ má xinh đẹp, mi mắt tinh xảo, tôi lại lần nữa vì cô mà mê loạn...Cô ấy kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi.
"Sao lại nhìn chị như vậy?"
Tôi đem cháo đặt trước mặt cô ấy: "Ừ...không có, chẳng qua cảm thấy chị nhìn thật đẹp...."
Cô nhìn tôi ngượng ngùng cười cười, không nói gì.
"Vũ Tình."
"Ơi ?"
"Chút nữa lên công ty sao?"
"Ừ, xem một chút." Cô một tay cầm muỗng, tay phải chống cằm nhìn tôi nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy? Có phải là có chuyện gì không?"
Tôi lắc đầu một cái, tiếp tục vùi đầu ăn cháo.
"Không có chuyện gì, chỉ hỏi vậy thôi."
Cô ấy đưa mặt kề sát tai tôi, cười giảo hoạt: "Thật không có chuyện?"
"Ừm."
Cô ấy nhìn tôi, giọng nói trong nháy mắt nguội lạnh:
"Tử Nhan, em không nói chị sẽ không ăn nữa..."
Tôi sợ nhất mỗi khi cô ấy như vậy, nghĩ một chút: "Ừm...một hồi thay lại quần áo rồi hãy đi công ty."
Cô ấy nhướng mày, tâm tình dường như tốt lên nhiều: "Tại sao chứ?"
"Không có gì, chỉ là trang phục thế này không hợp với chị lắm."
Tôi muốn nói mặc thế này quá hấp dẫn quá quyến rũ người khác, sẽ làm người ta chú ý, làm cho tôi có cảm giác bị đe doạ, nhưng tôi không biết nói ra miệng thế nào...
Cô ấy híp mắt nhìn tôi, khoé miệng giương lên nụ cười: "Là như vậy sao?"
Tôi tránh ánh mắt của cô, rất nghiêm túc gật đầu một cái: "Ân, chị vẫn là mặc áo cổ cao nhìn đẹp hơn..."
Cô ấy rất vui vẻ nở nụ cười, chỉ là cười có chút gian xảo: "Vậy sau này cũng không cho em dùng ánh mắt như thế nhìn người khác..."
Tôi có chút không hiểu: "Tại sao?"
Cô mím môi, cau mày, vô cùng nghiêm túc nói:
"Không tại sao cả, chỉ là...khó coi."
"......"
Ăn cháo xong, dọn dẹp xong phòng bếp, bị Vũ Tình kéo lên lầu. Quay vào phòng ngủ, cô kéo tôi ngồi xuống mép giường, mở cửa tủ quần áo, lấy ra từng cái từng cái so lên người, giống như một nàng bướm xinh đẹp đang khoe bộ cánh rực rỡ.
"Tử Nhan, cái này thích hợp không?"
Tôi có chút không rõ tại sao y phục của cô