Nhiều năm qua trong lòng tôi chất chứa vô số "tại sao", vào giờ phút này muốn phun ra tất cả, nhưng tôi bị những giọt nước mắt không ngừng tràn ra của em ngăn trở.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt em, không trả lời. Hồi lâu, nước mắt em ngừng rơi, ánh mắt bất đắc dĩ, thất vọng nhìn xuống, em quay đầu, ngồi vào ghế sô pha
"Nhan Nhan, ngồi một chút với mình được không?"
Tôi gật đầu, cũng ngồi xuống. Em ấy không nói gì, tôi cũng không tìm được chủ đề thích hợp, không khí trở nên gượng gạo, nghĩ một lúc lâu tôi nói ra một câu nhàm chán,
"Mọi người đều thay đổi thật nhiều..."
Em nhẹ nhàng gật đầu,
"Đúng vậy, đều thay đổi..."
"Ừ."
Một lát sau, em nhẹ nhàng nói,
"Có thể nói với mình một chút về cô ấy không?"
Tôi biết Tiểu Tuyết đang nói đến Vũ Tình, tôi nghĩ một hồi nói,
"...Cô ấy là một người phụ nữ dũng cảm và bao dung."
Tiểu Tuyết bất đắc dĩ cười một tiếng,
"Nhan Nhan...cậu cũng trở nên dũng cảm."
"Có lẽ..."
Em không nhìn tôi, nói tiếp:
"Có thể cho mình gặp cô ấy không?"
Tôi có chút bất ngờ nhìn em, không nghĩ rới Tiểu Tuyết sẽ có ý nghĩ và yêu cầu như vậy, cũng không nghĩ tới chuyện dẫn Vũ Tình đi gặp bạn bè của tôi. Không phải là tôi muốn che giấu chuyện gì, chẳng qua là cảm thấy không cần phải thể hiện hoặc khoe khoang, bởi vì gia đình tôi với người khác giống nhau, đều sống một cuộc sống bình thường, đều là một đơn vị nhỏ của xã hội, khác biệt duy nhất chính là chúng tôi đều là nữ...
Có lẽ là cảm thấy làm tôi khó xử, em ấy bổ sung một câu,
"Nhan Nhan, mình chỉ là muốn biết cô ấy là người thế nào mà có thể làm cậu trở nên dũng cảm như vậy."
Tôi gật đầu một cái,
"Ừ, ngày mai mình sẽ hỏi thử cô ấy."
Sau đó em cũng không nói chuyện, tôi muốn tìm một chút đề tài để trò chuyện
"Tiểu Tuyết, anh ta đối với cậu có tốt không?"
Em không nhìn tôi, nhấp nhấp môi
"Anh ấy rất yêu mình, cũng rất yêu đứa bé."
"Ừ, vậy thì tốt."
.................
Chúng tôi cứ nhàn nhạt trò chuyện như vậy một hồi, mỗi khi nói đến đứa bé em ấy sẽ rất vui vẻ, ngay cả nụ cũng mang màu sắc hạnh phúc và tươi đẹp. Giây phút đó, tôi nghĩ, nếu Vũ Tình có một đứa con của chính mình thì cũng sẽ cười đẹp như vậy...
Quay lại phòng ăn, nhìn thấy nam nữ đang nhét chung một chỗ mà PK nhau, người uống người ngã ngựa tạo thành một mãnh hỗn độn, tôi và Tiểu Tuyết về cũng đi mọi người tham gia náo nhiệt, Tiểu Hiểu líu ríu nói không ngừng, cũng không biết đã uống bao nhiêu, nhìn dáng vẻ tự đắc của nhỏ, tôi có chút lo lắng thay nhỏ, tôi đi qua kéo cô ấy ra ngoài,
"Cậu lôi kéo tớ làm gì thế?"
"Tiểu Hiểu cậu uống ít thôi, nếu không Lộ Diêu sẽ xử tội cậu đó."
Tiểu Hiểu không biết là do uống rượu nhiều quá hay thế nào, con cậu nhìn trừng trừng ra vẻ đại gia,
"Cô ấy xử tội mình? Có thể sao? Mình không xử cô ấy thì thôi chứ! Cậu cho rằng ai cũng nhát chết giống cậu à!"
Nói xong rất đáng khinh thì thầm bên tai tôi:
"Nói, mới vừa rồi cậu và Tiểu Tuyết ra ngoài làm gì?"
Tôi rất nghiêm túc nói với cô ấy:
"Bọn mình chuyện gì cũng không làm, chỉ là ra đại sảnh tán gẫu..."
Tiểu Hiểu phì cười, vỗ vỗ bả vai tôi,
"Nhìn cậu bị hù kìa, biết cậu cái gì cũng không làm rồi. Cái lá gan bé tí của cậu, có ném cậu lên giường với một cô gái trần trường thì chắc bị doạ sợ đến mức gọi mẹ! Hắc!"
"......"
Cái thế giới này, sao làm người tốt lại khó như vậy....
Tôi liếc cô ấy, muốn về chỗ ngồi, Tiểu Hiểu kéo tôi lại, thì thầm như kẻ trộm:
"Ôi chao ôi Tử Nhan, cậu nhìn kìa, cái tên bị cậu theo đuổi cứ nhìn chằm chằm vào cậu kìa."
Tôi hung hăng đánh Tiểu Hiểu một cái,
"Cậu đừng nói bậy, ai theo đuổi hắn, còn không phải là cậu!"
Cái tên Tiểu Hiểu nói là vết nhơ cả đời tôi có rửa cũng không sạch. Khi đó,