Sau khi ngồi xuống, Tiểu Hiểu bắt đầu đặt món, món này món nọ, làm thành một bàn, thức ăn dọn lên liền bắt đầu ăn. Thật sự chuyện tôi hối hận nhất là chọn địa điểm ở nhà hàng Tây, bởi vì tác phong của Tiểu Hiểu hoàn toàn không hề tương xứng với hoàn cảnh nơi này.
Vũ Tình và Tiểu Tuyết không ngừng trò chuyện, có vẻ rất vui. Tôi không thể không thừa nhận, ở một số phương diện hai cô ấy rất giống nhau, thế nhưng đó không phải là nguyên nhân tôi yêu Vũ Tình. Tôi là yêu cả con người cô ấy, giữa thế gian này, cô ấy là một Hầu Vũ Tình độc nhất vô nhị.
Đang ăn, Tiểu Hiểu ngoắc ngoắc ngón tay với tôi, tôi tiến tới, nhỏ liền cười hề hề gian tà nói:
"Tử Nhan, cậu xem hai người ở chung một chỗ thật êm đẹp, nếu không thì cậu chọn cả hai luôn đi! Hắc!"
Tôi không để ý tới cô ấy, làm như rất nghiêm túc mà bi thương nói:
"Tiểu Hiểu...buổi sáng Lộ Diêu nói chờ cậu về sẽ lập tức lột da cậu!"
Không ngoài dự đoán, Tiểu Hiểu lập tức ngồi im, lầm bầm trong miệng,
"Không phải là bị lột hết sao, có gì hay ho chứ, mình chả thèm sợ...."
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Lộ Diêu nói lột da chính là ý này...
Ăn cơm xong, đến thời điểm ra về, Tiểu Tuyết nói với Vũ Tình,
"Vũ Tình, có thể cho tôi mượn Nhan Nhan một buổi chiều không?"
Vũ Tình thoáng nhìn qua tôi,
"Ừm, được."
Mượn một buổi chiều? Từ lúc nào mà tôi biến thành vật phẩm trao đổi giữa hai nàng vậy...
Ra khỏi phòng, đưa Vũ Tình và Tiểu Hiểu về Đế Hào, một mặt để Tiểu Hiểu nghỉ ngơi thật tốt, một mặt cũng muốn cho cô ấy ở bên cạnh Vũ Tình. Chuyện ở XX có thể để cho quản lý trông coi.
Hai người ngồi trong xe không tìm thấy đề tài nào thích hợp, chạy trên đường không có mục đích.
"Tiểu Tuyết, muốn đi đâu?"
Cô ấy suy nghĩ một chút,
"Nhan Nhan, chúng ta đi về trường đi, mình muốn nhìn một chút, không biết là có thay đổi gì không."
"Ừ."
Nói xong quay đầu xe về hướng trường học...
Tìm một nơi đậu xe gần trường rồi đi xuống, cùng em ấy sóng vai nhau, tốc độ ngày càng chậm, bước chân cũng ngày càng nặng nề...
Giảng đường, phòng thí nghiệm, ký túc xá quen thuộc....nơi này mỗi chỗ đều có dấu vết chúng tôi từng đi qua, chúng tôi cùng nhau ngồi trong phòng học nghiêm túc nghe giảng, cùng nhau ở trong phòng thí nghiệm làm những thí nghiệm nhàm chán, cùng nhau ở trong thư viện đọc những câu chuyện xưa đẹp đẽ, cùng nhau quay về ký túc xá, cùng nhau tắm giặt....Khi đó, chúng tôi chỉ hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều được ở bên nhau, mỗi phút mỗi giây đều không muốn tách khỏi nhau. Mười ngón tay của chúng tôi đã từng đan vào nhau thật chặc, chúng tôi từng ôm hôn nhau quên cả trời đất....Nhưng, vì cái gì mà chúng tôi thất lạc, vì cái gì mà chúng tôi đi lầm đường...
Đường đi sớm đã không còn vết tích của ngày đó, chúng đã bị vô số dấu chân của người sau che lấp, đã bị vô số mưa gió cọ rửa sạch sẽ. Nhưng tôi như cũ vẫn có thể cảm nhận được tiếng cười trong trẻo của tuổi trẻ, có thể thấy rõ ràng hình ảnh xinh đẹp khi ấy, hai cô gái lưng đeo cặp sách, thân mật cùng nhau bước đi về phía phòng học, sau đó ghi chép bài cẩn thận, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đọc sách, cùng nhau rong chơi trên những con đường ngập vàng ánh nắng, cùng nhau ngồi ở quảng trường nhìn người đến người đi; khi một cô gái ngủ quên sẽ bị một cô gái khác len lén hôn tỉnh, sau khi tỉnh dậy nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của cô ấy sẽ quên mọi thứ, các cô ấy trẻ trung như thế, trong sáng như thế, trong sáng đến nỗi không biết có hiện thực tồn tại, trong sáng đến nỗi không biết có cái gọi là tương lai...
Chúng tôi cứ như vậy mà đi thẳng về phía trước, không ai nói lời nào. Đang đi, em ấy chợt ngừng lại,
"Nhan Nhan...chúng ta đi thôi."
Nói xong xoay người hướng về nơi dừng xe. Lên xe, chúng tôi vẫn không nói gì, cảnh tượng quen thuộc càng lúc càng xa...
Khi đi ngang qua rạp chiếu phim, em quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt tràn đầy mong đợi,
"Nhan Nhan, chúng ta xem phim đi."
Tôi cười gật đầu,
"Ừ."
Vào rạp, em đứng trước màn ảnh nhìn thật lâu,
"Muốn xem phim kia không? Mình đi mua vé."
Em ấy chỉ một hình trên màn ảnh,
"Xem cái này đi."
"Ừ, chờ mình, nhanh thôi..."
Sau đó tôi đi xếp hàng mua vé, khi tới lượt, tôi nhìn nhân viên bán vé nói,
"Tình đầu chè đậu đỏ, hai vé."
Người trong phòng chiếu không nhiều lắm, tên phim như vậy sẽ không làm nhiều người thấy hứng thú. Chúng tôi mỗi người ngồi ở ghế của mình im lặng xem, xem một nhóm người trẻ tuổi ngây ngô, kiên trì mà cố chấp, vì yêu mà vui vẻ, vì yêu mà khổ sở....Nhưng một câu chuyện xưa cũ bình thường như vậy lại chạm thật sâu vào tim tôi. Khi Botak mình đầy vết thương đặt túi chè đậu đỏ lên tay Cá Chọi, khi cửa xe ngăn cách hai người yêu nhau, khi cậu ấy nói lời hẹn gặp lại lần cuối với Cá Chọi, khi cậu khóc nức nở dưới tàng cây giữa cơn mưa, khi cậu và Cá Chọi lại một lần nữa lướt qua nhau trên đường, thanh xuân đánh mất, tình yêu hạ màn...nước mắt tôi không kìm được rơi xuống....
Tiểu Tuyết, chúng ta cũng từng ngây thơ hồn nhiên như vậy, cũng từng có một tình yêu đẹp đẽ như vậy, nhưng cuối cùng chúng ta cũng chạy không thoát sự trêu đùa của số phận, khi gặp lại nhau ở ngã tư đường, chúng ta cũng chỉ có thể lướt qua vai nhau mà đi, cậu có chốn trở về của cậu, mà mình, cũng có hướng đi riêng...
'Tôi không biết đây có được xem là mối tình đầu của tôi hay không, nhưng mà, tôi vĩnh viễn không thể nào quên được hương vị của nó. Giống như giữa một buổi chiều nóng bức, ăn vào miệng những hạt chè đậu đỏ, vừa ngọt lại vừa lạnh. Lạnh đến nỗi đầu lưỡi đau đớn, nhưng, còn chưa kịp cảm thụ mùi vị, tất cả đều đã tan...'
Tình đầu của tôi, tình đầu của chúng tôi...cứ như vậy mà giống như chè đậu đỏ kia, vừa ngọt lại vừa lạnh, ngọt đến đau lòng, lạnh đến đông cứng mười năm năm tháng....Nhưng bây giờ, nó lại như vậy mà tan, không để lại một chút mát mẻ, cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, cứ như vậy mà chảy xuôi theo thời gian, xuôi theo cuộc đời, biến mất...
Ánh sáng yếu ớt được bật lên, tất cả mọi người thoải mái mãn nguyện đi ra ngoài, chỉ có chúng tôi vẫn ngồi đó lặng yên không nhúc nhích, tiếng hát u buồn lãng đãng bên tai,
'Người là sóng biển dữ dội, tôi là bờ cát mệt mỏi, ánh tà dương ấm áp treo trên đôi vai chúng ta. Người dùng sóng mắt làm tôi ngây dại, buộc lại sợi dây yêu thương, cứ như vậy mà đam mê, như vậy tươi đẹp. Người nhẹ nhàng mềm mại cúi đầu dưới mưa...
Mái tóc dài đẫm ướt của người mấy mươi năm sau cũng không thể lau khô....tôi sẽ từ từ ghi nhớ, vài chục năm sau cũng sẽ không quên...'
Tôi nhìn sang Tiểu Tuyết, nước mắt của em từng giọt từng giọt rơi xuống, cũng từng chút từng chút làm tim tôi đau....Tôi định đưa tay lau nước mắt trên mặt em, nhưng e. chợt đứng dậy, chạy về hướng toilet, tôi cũng chạy theo sau em ấy, nhưng lúc tôi vào đến không còn nhìn thấy bóng dáng em
"Tiểu Tuyết."
Tôi gọi lên mấy tiếng nhưng không ai trả lời, một lúc sau, ở vách ngăn nào đó truyền ra tiếng khóc mơ hồ...
Tôi đứng trước cửa, gõ lên.
"Tiểu Tuyết..."
Em ấy không trả lời, vẫn đang khóc, tiếng khóc thút thít cố nén biến thành nức nở, cuối cùng là khóc to lên...Từng tiếc nấc nghẹn làm lòng tôi xót xa...
Tôi chợt nhớ đến một đêm của hai năm trước, em cũng như vậy ở bên kia điện thoại không ngừng khóc nức nở, không ngừng nói với tôi thật xin lỗi, thật xin lỗi...
"Tiểu Tuyết...đừng khóc..."
Nói xong nước mắt tôi cũng rớt xuống như nước thuỷ triều....Hồi trước, Tiểu Tuyết thường sẽ vì thành tích không tốt, điểm số không cao mà khóc; sẽ vì một khối thi thể đáng sợ mà khóc; sẽ bởi vì kỳ thi sắp đến mà khóc;