Tôi cố gắng cầm giữ nước mắt mình
"Cậu vẫn còn chưa tin, ha ha, cậu thiệt là, đợi đó, mình gọi điện thoại cho Tiểu Tuyết, cậu tự hỏi cô ấy mình có gạt cậu hay không." Tiểu Hiểu lắc lư đứng lên cầm túi lấy ra di động, thật sự gọi cho Tiểu Tuyết
"Alo? Tiểu Tuyết phải không, tôi nói với Tử Nhan cậu sắp kết hôn nhưng cô ấy không tin, cậu đi nói cho cô ấy biết tôi không lừa cô ấy, ác, tôi có lừa ai bao giờ." Cô ấy lại lắc lư đi tới đưa di dộng cho tôi. "Cầm lấy, Tử Nhan, cậu tự mình hỏi cô ấy." Nói xong liền dựa vào bàn cười ngẩn ngơ, tôi cầm điện thoại ra khỏi phòng ăn, trái tim không ngừng co rút, đau đớn từng đợt
"Tiểu Hiểu, sao cậu lại ..." Tiếng nói của Tiểu Tuyết vẫn dịu dàng như vậy
"Tiểu Tuyết ..." Tôi gần như không thể khống chế bản thân
"Nhan Nhan?...Là cậu phải không?" Giọng nói cô ấy run run
"Ừ" Đã bao lâu rồi tôi chưa được nghe em ấy gọi tên?! Nước mắt không kìm được bắt đầu rơi xuống, từng giọt từng giọt đọng lại trên sàn
"...Nhan Nhan..." Em ấy nghẹn ngào
"Tiểu Tuyết, cậu trả lời tôi, cậu thật sự phải kết hôn sao?" Tôi khống chế âm thanh của mình, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi
"...Thật xin lỗi Nhan Nhan, thật xin lỗi..." vang lên trong điện thoại là tiếng khóc của em ấy
"...."
"Thật xin lỗi"
"..."
Tôi không nghe rõ em ấy còn nói những gì, chỉ nhớ em ấy không ngừng nói một câu – thật xin lỗi, tôi vẫn cúi đầu nghe tiếng khóc của em ấy từ điện thoại, vẫn đứng tại đó không ngừng rơi lệ, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, trên giày của tôi, còn có... rơi ở trong lòng. Năm năm, tôi đã chuẩn bị sẵn ngàn ngàn vạn vạn câu nói muốn nói cùng em ấy, mà nay tôi không nói được dù chỉ một lời. Chỉ có thể lặng im, lặng im nghe em ấy nức nở đồng thời cũng nghe tim mình bị cắt thành mảnh nhỏ. Tôi không biết đã gọi cho em ấy bao lâu, cũng không rõ mình im lặng bao lâu, chỉ biết đến cuối cùng tiếng khóc của em ấy im bặt trong tiếng báo hết pin, nước mắt đã thấm đầy đất, rốt cuộc từ đầu tới cuối tôi chỉ nói hai câu. Còn có thể nói gì nữa đây? Tất cả đều đã thành kết cục. Công chúa và hoàng tử mãi mãi hạnh phúc bên nhau, còn Lọ Lem lại trở về cuộc sống tăm tối của mình. Đây mới là kết thúc cuối cùng của câu chuyện, cổ tích chỉ gạt người. Thật xin lỗi?! Một câu thật xin lỗi có thể bù đắp tất cả sao?! Năm năm chờ đợi cùng tra tấn, mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, mười năm thanh xuân của tôi, một câu thật xin lỗi có thể đổi về sao?!
Tôi đến toilet rửa mặt, nhìn ánh mắt đỏ bừng trong gương, tôi tự nói với mình nhất định phải kiên trì, tôi không sợ đau khổ. Lau khô mặt liền trở về phòng ăn, thấy Giám đốc ngồi trên ghế có chút đăm chiêu, Lộ Diêu đang cùng Tiểu Hiểu nói cái gì đó, Tiểu Hiểu có vẻ tỉnh táo hơn nhiều
"Thật xin lỗi, làm cho mọi người chờ lâu như vậy."
Nói xong tôi ngồi xuống, chạm phải ánh mắt của giám đốc, ẩn ý trong ấy, tôi nhìn không rõ, cũng không có tâm tình đi cân nhắc. Tối nay cô ấy đã nhìn thấy sự bi thương của tôi, tuyệt vọng của tôi, tất cả của tôi, còn có bí mật chôn sâu dưới đáy lòng tôi. Lúc trước mục đích cô ấy tìm tài xế nữ là vì an toàn, mà hiện tại cô ấy biết tài xế của mình cũng yêu con gái, như vậy so với việc thuê tài xế nam nguy hiểm có khác gì nhau. Đối mặt một kẻ "khác loài" như vậy, tôi nghĩ không ai có thể tự nhiên tiếp nhận, ai có thể tiếp nhận một tình yêu trái với luân thường cùng với một kẻ "không được bình thường" như tôi. Tôi không sợ cái nhìn của người khác, nhưng tôi phải sống có tôn nghiêm. Bởi vậy xin nghỉ việc là con đường duy nhất, cũng là lựa chọn tốt nhất của tôi hiện giờ.
"Tử Nhan...Thật xin lỗi..." Tiểu Hiểu thực sự đã tỉnh rượu
"Nói gì đó, điện thoại cậu hết pin, mình xin lỗi cậu mới đúng a." Tôi cười trả lại di động cho cô ấy, dù cố cách mấy cũng chỉ được một nụ cười gượng gạo
"Tử Nhan..." Tiểu Hiểu chuẩn bị nói them
"Tiểu Hiểu, cậu không việc gì phải xin lỗi mình. Yên tâm đi, mình không sao." Tôi cầm tay Tiểu Hiểu, tâm lại không thể đình chỉ đau đớn "Mọi người đều ăn no vậy chúng ta cũng nên về đi...Lộ Diêu cậu chở Tiểu Hiểu về nhà mình, mình chở Hầu tổng trở về." Tôi gấp không kịp đợi muốn chạy trốn, giờ phút này tôi không muốn bất cứ ai nhìn thấy sự thảm hại của mình, tôi không kịp nghe các cô ấy đáp lời đã nhanh chóng ra khỏi phòng đi đến quầy tính tiền, chuẩn bị lấy hóa đơn chợt có một bàn tay kéo tôi lại, thì ra là Lộ Diêu
" Rùa con, dám giành công việc của mình?!" Tiếng cô ấy nghe có vẻ buồn buồn
"Lộ Diêu, hôm nay mình đãi." Tôi nghiêm túc nhìn cô ấy nói, giờ phút này tôi không có tâm trạng cùng cô ấy tranh cãi, cũng không có sức lực làm vậy, Lộ Diêu sau đó không nói gì nữa, đợi tôi trả tiền xong liền đi theo tôi ra ngoài,
"Tử Nhan...." Lộ Diêu gọi tôi lại, đi tới nhẹ nhàng ôm lấy tôi, bàn tay đặt trên lưng an ủi
"....Cậu còn có mình"
Tôi vẫn còn ngạc nhiên liền lập tức bị cảm động thay thế, Lộ Diêu tuy tính tình tùy tiện kỳ thật có một trái tim tình cảm và tinh tế. Tại thời điểm toàn bộ hy vọng và tín ngưỡng của tôi đều tan biến, cô ấy cho tôi sự an ủi cần thiết nhất, dù cho đó chỉ là một cái ôm, một câu thăm hỏi ân cần, cô ấy khiến tôi cảm nhận được còn có người cần tôi, tôi còn có giá trị, còn có lý do tiếp tục sống.
"Lộ Diêu...Cảm ơn...." Mắt tôi lại lần nữa ướt nhòe đi
"Cảm ơn cái gì, quê chết được..." Lộ Diêu cười ấn đầu tôi, "Đi thôi, hai người kia còn chờ chúng ta kìa"
Bọn tôi đang định đi ra liền thấy giám đốc và Tiểu Hiểu đứng ngay trước mặt, giám đốc không nói gì nhanh chóng xoay người bước đi, Tiểu Hiểu liếc mắt chúng tôi một cái rồi cũng đi nhanh ra ngoài. Tiểu Hiểu ngồi chung xe với Lộ Diêu. Tôi như cũ chở giám đốc về Đế Hào. Trên đường chúng tôi chưa từng nói với nhau một câu, tôi đang nghĩ nói thế nào để xin nghỉ việc, làm sao đi đối diện với cuộc sống sau này của mình khi mà ngay cả một chút niềm tin cũng đã không còn. Mà cô ấy đang nghĩ cái gì, tôi không thể nào biết được.
Tôi dừng xe trước cửa nhà cô ấy, dù vậy cô ấy vẫn chưa có ý định bước xuống, dường như cô ấy biết tôi có chuyện muốn nói,
"Hầu tổng..." tôi nói thật nhỏ
"Chị nói rồi, chị không phải Hầu tổng gì hết...Gọi chị Vũ Tình." Lời nói của cô ấy có chút tức giận, còn rất bá đạo
" Ừ...Vũ Tình... em... muốn xin nghỉ việc." Tôi cúi đầu, để cho tóc mái phủ xuống che đi ánh mắt của mình
"...Cho chị một lý do."
"...."
Cuối cùng tôi chỉ có thể câm lặng, chẳng lẽ muốn tôi nói với cô ấy lý do là vì tài xế của cô ấy yêu một cô gái hay sao?!
"Xuống xe, theo chị vào nhà." Cô ấy nói rồi liền bước xuống xe, đóng mạnh cửa lại. Tôi yên lặng đi theo cô ấy. Trong suốt một tháng này, đây là lần đầu tiên tôi đi vào biệt thự nhà cô ấy, có lẽ cũng là lần cuối.
Cùng cô ấy vào nhà, đổi giày
"Ngồi đi, chị đi thay bộ quần áo đã." Cô ấy thật lạnh lùng mở đèn đi lên lầu, tôi gật đầu ngồi xuống sô pha. Ánh đèn rất tối, tất cả vật trang trí, đồ dùng ở đây đều mang phong cách châu âu, rèm voan chấm đất, đèn treo lộng lẫy, thảm trải sàn mềm mại, sô pha thoải mái...Hết thảy tựa như một cung điện hoàng gia nguy nga tráng lệ, trang trọng tao nhã.
Mà hiện giờ, tôi lại không chút tâm tình thưởng thức phong cảnh này, tôi ngơ ngác ngồi một chỗ, cúi đầu, nghĩ lại những lời Tiểu Tuyết nói với tôi vừa rồi, nhớ lại tiếng nói ôn nhu của em ấy. Hết thảy tựa như một giấc mơ, tôi chưa từng quen biết Tiểu Tuyết, cũng chưa từng yêu em ấy, dù vậy tôi biết rõ là không phải, nằm mơ chỉ có riêng mình tôi, mà giấc mơ này kéo dài một lần, tận mười năm. Tôi tin tưởng Tiểu Tuyết nhiều như vậy, tin tưởng em ấy nhất định sẽ trở về, sẽ vĩnh viễn bên cạnh tôi, vĩnh viễn sống cùng tôi. Tiểu Tuyết, đến tột cùng là tôi sai lầm tin vào lời hứa của em hay là em xem nhẹ tình cảm của tôi?! Vì sao đến cuối cùng cũng không cho tôi một câu trả lời rõ ràng, vẫn tiếp tục lựa chọn để tôi đau lòng và khổ sở. Tôi có can đảm chờ đợi, vì sao em không có can đảm nói ra. Mười năm, một cô gái có được mấy cái mười năm?! Tôi chưa từng oán hận mình là nữ, bởi vì là nữ nên tôi biết hứa hẹn đối với một cô gái quan trọng như thế nào, mới có thể quý trọng như vậy, cũng vì tôi là nữ nên mới có thể đau lòng như vậy, tôi hao hết tất cả thanh xuân và nhiệt tình, chỉ vì gìn giữ một lời hứa với em. Vậy mà, vì sao đến cuối cùng ngay cả một câu trả lời thẳng thắn em cũng không chịu cho tôi...
——————————————————————————————-
%
Đây là một bài hát tôi rất thích, cho dù mỗi lần nghe lại đều sẽ tự nhiên thương cảm, có lẽ định mệnh tôi và Tiểu Tuyết nhiều năm về sau mới hiểu rõ mọi việc, định mệnh giữa tôi và em ấy là có duyên không phận...Thật ra, trong năm năm đó những khổ sở mà em ấy chịu đựng không hề ít hơn tôi, nếu lúc trước tôi dũng cảm hơn một chút, có lẽ hôm nay giữa chúng tôi đã là một kết cục khác. Nhưng mà, không có cái gọi là nếu như, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, cố tình nhớ lại chỉ khiến càng thêm thất vọng và hối tiếc...Kỳ thật, nghĩ lại cũng là lẽ đương nhiên, người vừa ngu ngốc lại chậm chạp thêm đần độn giống như tôi làm sao dễ dàng có được hạnh phúc, không trải qua đau khổ tột cùng thì làm sao tôi hiểu ra ý nghĩa của tình yêu...Tôi thật cảm ơn tất cả mọi thứ em ấy đem lại, nếu không có năm năm khổ cực đó vốn sẽ không có được vô vàn hạnh phúc sau này....
Tôi đem em ấy chôn thật sâu dưới đáy lòng, sẽ không quên, cũng sẽ không dễ dàng nhớ lại...
"Tử Nhan..." Không biết qua bao lâu, tôi nghe tiếng cô ấy vọng từ trên xuống, cô ấy mặc một bộ Jumpsuit hai dây màu trắng, lộ ra cánh tay mịn màng, tóc đen dày cuộn sóng lõa xõa, cô ấy theo bậc thang bước chậm xuống lầu, tựa như một nữ hoàng cao quý.
"Vâng" Tôi đáp lời một tiếng. Cô ấy đi đến ngồi xuống sô pha cạnh tôi, mang theo hương thơm thản nhiên tản ra từ cơ thể
"Tử Nhan, em muốn nghỉ việc, phải cho chị một lý do." Ánh mắt của cô ấy vẫn sắc bén như vậy
Tôi lắc lắc đầu "Ừhm...Không có lý do."
"Không có?... Vậy tại sao lại nghỉ việc? Là tiền lương không thỏa đáng sao?" Cô ấy hỏi một cách lạnh lùng, khí thế đè người
Tôi cúi đầu nói "...Không phải."
"Vậy rốt cuộc vì cái gì?..." Cô ấy hơi tức giận, tôi vẫn cúi đầu im lặng, tôi thật sự cảm thấy cô ấy không cần phải hùng hổ dọa người như vậy, cô ấy có quyền đuổi việc tôi, tôi cũng được quyền xin từ chức. Huống hồ đây đơn giản là xin nghỉ việc chưa nghiêm trọng tới mức từ chức.
"Là vì người tên Tiểu Tuyết phải không?..." Cô ấy hỏi nhẹ nhàng hơn, mặc dù âm điệu vẫn còn lạnh nhạt
Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu. Tôi không ngờ cô ấy sẽ hỏi câu này, đẩy tôi vào một tình thế lưỡng nan,
"Tử Nhan, Tiểu Tuyết là một cô gái đúng không? Em rất yêu