Omochii: đơn này do em pé kia đặt, giờ mới triển :))).
..........
Tóm tắt: bạn và Mikey là người yêu của nhau, yêu nhau là chuyện bình thường, ngủ với nhau cũng bình thường nốt...nhưng mà người còn sống, người đã là tử thi thì chẳng bình thường tí nào cả :)))).
Warning: dduj xác, ooc, r18, lặp từ, có chi tiết liên quan tới việc phân hủy...
..........
Nói sao nhỉ? À phải rồi...lần đầu tiên hai người gặp nhau là một đêm mưa...anh ấy đang đi lang thang với quả đầu ướt nhẹp, cơ thể gầy gò, ốm yếu như một tên nghiện. Anh ta cứ đi, cứ đi như thể một cái xác không hồn. Vì lòng thương người nên bạn đang đưa ô cho anh ta. Và từ đó, cả hai đã dính vào con đường tình yêu...à không đó chỉ là do anh ta tưởng tượng mà thôi. Anh ta yêu bạn, còn bạn thì không.
Sau nhiều tháng khi đưa bạn về, một lễ cưới, một tình yêu đầy giả tạo được sản sinh. Anh ta cứ ngày ngày ôm lấy bạn, nói những lời vẩn vơ và ngủ ngốc...còn bạn thì sao? Đôi chân đã bị đánh gãy, tay còn bị xích thế kia. Anh ta không chỉ giết bạn trai của bạn mà còn tận tay giết đi cả cha mẹ bạn...
"Em sao thế Hana?. Em đau chỗ nào à?."
Cơn đau thấu xương ở nơi đôi chân bị gãy, nó như đấm thẳng vào não của bạn. Bấu tay vào cánh tay của anh ta, bạn nhắm tịt mắt khi cơn đau cứ dày vò...còn anh? Cứ lặng lẽ và ôm bạn.
"Hana, em nhìn thấy chứ...thứ bé xíu này là con của hai ta..."
"Sẽ không lâu nữa..đứa bé sẽ chào đời. Anh và em sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau."
Nói là thế...anh hạnh phúc áp tai vào bụng nhỏ. Hạnh phúc làm sao, cuối cùng anh cũng đã có một gia đình...một gia đình thật sự...
"Mikey, mày đừng có như thế nữa...cô ta đã chết rồi!!!."
Giật mình tỉnh mộng...thì ra tất cả chỉ là giấc mơ của anh ta. Bạn...thật sự đã chết...chết do chính anh ta.
Hôm đó là một ngày mưa, không hiểu vì sao mà Mikey đã phát điên, anh ta không ngừng cầm lấy con dao trên tay và đâm vào cổ họng của bạn, từng cú đâm, rút, làm máu tanh, huyết sắc nhuộm đỏ cả tấm drag giường...hắn vẫn không dừng lại. Cười như một tên điên rồi tận tay moi trái tim của bạn ra...
Hôn lên trái tim đỏ má, anh ta cười hạnh phúc và ôm nó vào lòng...
"Cuối cùng, chúng ta đã có thể bên cạnh nhau...mãi mãi."
Cái kí ức đó liền ùa về, hắn ta ôm lấy đầu mà gào thét trong khi Sanzu cảm thấy lo sợ, hắn sợ vị vua sẽ làm điều gì đó không ổn. Cho người giữ hắn lại và tiêm một liều thuốc an thần. Quả nhiên ả đàn bà đó là bóng ma đã ám lấy bệ hạ.
Tỉnh dậy khi trời đã khuya, cơn mê vẫn còn,