Omochii: toi bị đâm sau lưng này quí dị =)))))
..........
Tóm tắt: câu chuyện thú tội cùng bạn trai.
Warning: không hợp vui lòng out
..........
Haitani Rindou, là một người đàn ông đẹp trai, giàu có, có tiền đi đôi với có quyền, thêm nữa anh ta có thêm một ông anh trai đầy tài năng và giải giang.
Và anh ta bị trap.
Nghe có vẻ hề nhưng bạn không nghe lầm đâu, anh ta bị trap thiệt đó.
Khác hẳn với ông anh trai tồi tệ, redflag của mình thì Rindou lại là một chiếc cờ xanh ngây ngô và lụy tình. Đúng là đời anh ăn mặn đời em lãnh hết, Rindou cứ tưởng cô ấy chính là định mệnh của đời mình, em dịu dàng, thông minh, ngọt ngào và là một đứa con gái có học thứ. Nhưng anh đếch có ngờ sau cái lớp vỏ bọc đó thì em tệ gấp ngàn lần so với thực tại.
Em đẹp thì đẹp đấy, giỏi thì giỏi đấy nhưng em rất thích việc trêu đùa tình cảm của người khác.
Và Rindou là một trong số đó cơ.
Đã 14 ngày kể từ cái hôm em nhắn rằng "em ăn cơm đây". Rindou tự hỏi con gái khi ăn cơm sẽ lâu đến vậy à? Em ăn chậm tới mức mà 14 ngày sau em vẫn chưa ăn xong. Kể cho thằng Sanzu nghe thì nó bảo Rindou bị trap rồi, nhưng mà Rindou ngây thơ đến mức cậu nghĩ rằng em đang bận gì đó nên không rep kịp...
Cơ mà bận gì mà 999+ tin nhắn của Rindou em lại không xem?. Còn không rep nữa chứ.
"Nhỏ đó trap mày rồi, chấp nhận sự thật đê." Sanzu người từng trải cho hay.
Vì em mà Rindou bỏ ăn bỏ ngủ, cậu ta ngày đéo nào cũng theo dõi trang cá nhân của em, em đăng tin hay làm gì cậu ta cũng là người xem đầu tiên hết. Nhưng mà...bộ Rindou làm gì nên em giận Rindou hả ta?.
"Tao không tin..." Rindou đúng là con bò tót ngây ngô tội nghiệp...
Biết em là chiếc cờ đỏ lè nhưng anh vẫn muốn là một chú bò tót đáng yêu.
Chợt bất ngờ một tin nhắn gửi đến. Rindou mắt sáng bừng lên vội nhấn vào xem, nhưng rồi từ cái cảm xúc mừng rỡ ấy chuyển sang hoang mang.
"Chúng ta dừng lại nhé. Em chán anh rồi."
Chỉ một lời nhắn như này sau đó thì block hẳn luôn. Rindou hoảng loạn bỏ vội vã chụp lấy chìa khóa và lao nhanh tới nhà em ngay lập tức. Cậu ta hoảng loạn không ngừng khi thấy dòng tin nhắn đó của em.
Chiếc xe lao nhanh đến căn chung cư cao cấp, Rindou đi thẳng vào trong thang máy chờ, cậu nhóc thấy bản thân chưa bao giờ sợ hãi đến mức này. Nói Rindou ngu cũng được là bởi vì Rindou một lòng một dạ yêu em mà, cậu nhóc này cứ tưởng thứ tình yêu độc hại này là cảm xúc chân thành em dành cho cậu, nhưng ai mà ngờ...
"Hana! Mở cửa!."
"Hana à. Em đùa anh sao?." Rindou đập cửa liên tục, cậu ta đập mãi nhưng chẳng thấy ai ra mở cửa cả.
"Hana, anh biết em ở trong đó." Rindou nói tiếp: "Mở cửa ra gặp anh đi, xin em đấy!."
Có vẻ như bây giờ Rindou chẳng còn gì khác ngoài việc chỉ muốn gặp em và nói rõ mọi chuyện. Cậu ta vội vã lấy điện thoại gọi cho em, nhưng đợi mãi chỉ là lời thuê bao mà thôi.
Gọi mãi và gọi mãi. Rindou dường như rơi vào tuyệt vọng, cậu khụy gối xuống run run rơi nước mắt.
Ôi trời ạ.
Trong khi Rindou đang đau đớn vì tình yêu của mình bị dẫm đạp một cách thê thảm như thế. Thì cùng lúc này ai kia đó đang ngủ say chẳng để ý tới việc gì hết.
Đợi mãi cũng chẳng được gì. Rindou đứng dậy lau nước mắt sau đó ra về, cậu ta leo lên xe đạp ga phóng nhanh, càng nghĩ tới việc chẳng có được một câu trả lời nào từ em mà lại bị hành hạ như thế thì ai chịu cho nỗi chứ?.
Và thế Rindou cứ đợi em, cậu đợi em ở dưới chung cư, đợi em ở chỗ làm, đợi em mãi mà chẳng thấy em đâu.
Thế là vào một đêm mưa, Rindou vô tình gặp em.
Có lẽ là duyên của cả hai chưa hết nhỉ? Rindou thì ướt nhẹp như chuột lột, cậu ta nhìn thấy em khóe mắt cứ ướt ướt đỏ hoe, cậu ta nhìn thấy em như thể thấy được ánh sáng của đời mình. Toàn thân run rẩy muốn lao đến ôm chầm lấy em nhưng lại sợ em bị ướt.
Ánh mắt ta chạm nhau, Rindou vẫn đứng đó còn em lại từ từ đi đến gần anh ta, tay cầm lấy chiếc ô che lên bên trên cho cả hai không bị ướt nữa.
Là do em còn yêu Rindou, hay do đây vốn là bản tính của em chứ?.
"Đồ ngốc này, anh muốn mình chết vì lạnh à?." Vẫn là em của ngày xưa đây mà, em hét lên rồi kéo Rindou vào trong tòa chung cư, kéo anh ta lên thẳng nhà của mình, miệng liên tục lầm bầm vì Rindou không quan tâm tới sức khỏe của bản thân, để mình bị ướt.
Cả hai im lặng từ khi ra khỏi thang máy cho đến khi vào nhà. Em kéo Rindou vào trong, đẩy anh ta vào phòng tắm sau đó thì kéo cửa lại bảo: "Anh mau tắm đi, em sẽ lấy đồ thay."
Rindou cảm thấy trong lòng có gì đó trong lòng tươi lên hẳn. Rindou biết em dù tệ nhưng vẫn sẽ lo cho người khác khi họ tự làm đau mình.
"Sao lại để đầu tóc ướt thế kia? Lại đây nhanh nào?." Hana tỏ vẻ khó chịu, cô nàng ngồi trên chiếc ghế tựa bằng bông, vỗ vỗ tay xuống thảm gọi Rindou đến.
Cậu trai ấy cứ như con cún nhỏ vậy, gọi đến là đến ngay, đuổi là không đi.
Rindou gật gật rồi đi lại ngồi xuống, cậu ta nhích nhích người vào sát trong lòng em, ngồi tận hưởng những cái chạm dịu dàng khi em dùng khăn bông lau tóc cho mình. Cảm nhận những ngón tay mềm mại vuốt ve đan vào trong từng sợi tóc cùng khí nóng của máy sấy.
"Em...chán anh rồi à?." Rindou hỏi.
"..." Hana im lặng một lúc rồi mới đáp, cô ừm một cái rồi gật đầu theo.
Không khí của cả hai lại một lần nữa rơi vào im lặng. Rindou tự hỏi chẳng lẽ không chỉ riêng cậu, mà còn vô số người khác nhận được sự dịu dàng của em à?.
"Tại sao thế? Không phải chúng ta đang tốt sao?." Cậu trai quay ra sau đối diện với em hỏi.
Hana chỉ im lặng sấy cho khô mái tóc rồi cô nàng đứng dậy bỏ đi. Bị bỏ lại một mình Rindou lặp tức đuổi theo, cậu lao nhanh tới ôm chầm lấy cô, đôi bàn tay ấy siết lấy eo vì sợ nếu như thả ra thì sẽ mất đi người mình yêu thương nhất.
"Xin em, đừng như thế có được không?." Rindou.
"Anh có thể cho em mọi thứ. Anh sẽ nghe lời em mà. Xin em, đừng bỏ rơi anh được không?." Kèo này thì khó cho Hana quá rồi, cô nàng đứng lặng không biết nên nói lời nào bởi vì não đang bị đình trệ.
Chết thật chứ, ban đầu cứ ngỡ chỉ trap Rindou cho vui, nhưng có nào ngờ rằng anh ta lại là một tên lụy tình như vậy đâu chứ?.
Mà khoan đã nào, sao cả hai lại đứng yên ôm nhau lâu thế nhỉ? Hana hơi sốc một chút nhưng rồi cô kéo tay của Rindou ra khỏi người mình sau đó bỏ lên lầu: "Anh về đi, chúng ta kết thúc rồi."
Đúng rồi, chính nó. Sự tàn nhẫn đến thấu tâm can, em bước về phòng mà không hề quay đầu lại, ngay từ đầu em nào có muốn yêu Rindou? Chẳng qua là em chỉ muốn vờn anh ta một tí mà thôi.
"Tch..." Rindou nghiến răng, cậu ta hoảng loạn nghĩ tới chuyện tình yêu của bản thân bị chà đạp như thế. Em tàn nhẫn đến mức vứt đi tình cảm của cậu ta mà rời đi à?.
"Phải rồi nhỉ?..." Chợt Rindou nhớ ra một chuyện, Sanzu có bảo nếu như dùng lời nói không được thì hãy dùng bạo lực.
Gã đi nhanh lên theo sau nắm lấy cánh tay vứt mạnh em xuống giường. Con mẹ nó, Rindou gã yêu đến phát điên rồi.
"Nay, anh làm gì thế!!!." Em hốt hoảng hét lên nhưng liền bị Rindou bóp chặt lấy miệng.
Hắn ta trừng mắt nhìn em chầm chầm, cứ như con sói hoang, khác hẳn con người ban nãy nhiều. Hắn ta chậm rãi đặt tay lên người em vuốt ve, cúi người áp mặt lên hõm cổ đang run rẩy trong sợ hãi ấy.
"Em biết trước giờ anh luôn chiều chuộng em mà đúng không? Chúng ta từng lên giường và làm tình với nhau." Rindou.
"Anh biết em ương bướng, nhưng đừng có thử thách sự kiên nhẫn của anh." Rindou gầm giọng đe dọa.
Não nhảy số biết chắc nguy hiểm đang đến, vì lúc nãy nhìn vào giỏ đồ em có thấy một khẩu súng lục Rindou đặt trong đó. Em không biết hiện tại anh ta có mang nó bên người hay không nhưng một đứa luôn tin vào linh cảm của mình như em thì chắc chắn bây giờ nếu như chống lại Rindou thì em sẽ gặp nguy.
Lửa đã bùng thì giờ em không nên tưới xăng vào mà hãy tạt nước từ từ để dập lửa. Cũng như hạ hỏa sự nóng tính của Rindou.
"Chúng ta sẽ không kết thúc. Em hiểu chứ?." Rindou.
Em sợ quá, lẽ ra ngay từ đầu em không nên dây vào Rindou