Omochii: truyện của mình hết hay như ngày xưa gòi =((((
6
..........
Tóm tắt: yêu và độc chiếm nó khác nhau như thế nào?.
Warning: có hành động bạo lực, không hợp vui lòng out.
..........
Em thật sự rất đẹp.
Một cô gái nhỏ ngồi thẫn thờ ngoài hiên.
Ran đừng từ ban công đối diện nhìn em, dưới con mưa lớn, em ngồi tựa vào chiếc ghế bành được lót nệm bông êm ái, chiếc bàn nhỏ để một tách trà nóng còn bốc hơi, một quyển sách cho ngày mưa và một ít bánh ngọt.
Ran không để ý đến cô nàng nóng bỏng đang vuốt ve mình từ phía sau, gã đứa vịn tay lên thành ban công, đôi mắt lan tím u buồn cứ hướng chầm chầm vào cô gái phía đối diện.
Em...không sợ rằng bản thân sẽ bị cưỡng hiếp nếu như cứ mặc những bộ đồ ngủ hở hang như thế sao? Sao em có thể thản nhiên đến mức ngủ ở ngoài ban công lộ thiên như thế chứ nhỉ?. Những hạt mưa thi nhau trút như đổ, gã say đắm dán ánh mắt nhìn vào nàng công chúa đang say giấc nồng, chỉ cách có vài mét thôi, gã có thể đến chỗ của em, bấm chuông cửa và tự giới thiệu bản thân là hàng xóm mới sau đó cưỡng hiếp em cũng không tệ.
Sẽ ra sao nếu như gã trói hết tay chân của em lại bằng một sợi dây lụa mềm? Siết đôi cổ tay gầy nhỏ bé của em bằng một sợi dây cước và thô bạo hãm hiếp em?.
Gã có thể tưởng tượng ra khung cảnh đó hàng đêm, dù bản thân đang đắm chìm vào nhục dục cùng một con đàn bà nào đó. Siết chiếc eo con mềm mại, bấu chặt nó nhấn mạnh, cảm nhận được em đang siết chặt lấy mình, em thật khiêu gợi trong bộ váy ngủ đó, dù chỉ trong bộ váy hai dây như thường ngày, dáng vẻ chăm chú chăm sóc khu vườn nhỏ của mình làm cho gã ngứa ngáy làm sao.
Ran không thích việc dậy sớm, bởi gã luôn làm việc đến tận khuya, nhưng gã sẽ cố gắng dậy đúng giờ để ngắm nhìn em nằm tắm nắng ở ngoài ban công chẳng hạn?. Nắng nhẹ chiếu vào làn da trắng trẻo hồng hào, sự mướt mát, bóng bảy trên làn da ấy làm cho gã muốn hôn lên nó. Và cả đôi môi của em.
Nhớ đến những ngày nắng ráo, bầu trời đêm chẳng đọng làn mưa, em vẫn hay ngồi trước ban công hóng gió từ sớm đến tận khuya mới vào, đôi khi những lần em ngủ quên trên chiếc ghế bành êm ái đó làm cho Ran nhịn không được mà lẻn vào phòng em, gã sẽ nhẹ nhàng hôn lên trán, hôn lên đôi môi mềm ngọt lịm.
Hắn ta chẳng khác nào một tên biến thái cuồng theo dõi, Ran biết và hắn biết bản thân đã và đang làm gì, gã biết hành động của mình sẽ không đi quá giới hạn nếu như...em không biết.
Mùi thơm của nắng, của da em, của mùi nước xả vải. Sự hòa trộn ngọt ngào ấy làm cho con thú bên trong gã muốn phát điên, cơ thể em chẳng lẽ làm từ nước hoa à? Tại sao lại có thể ngọt ngào đến như thế, đến độ khiến gã đắm say.
Nàng thơ ngủ rồi, công chúa của gã đang ngủ rất say, tách trà ấm đã nguội được vơi đi một nửa, ngoài ban công về đêm sẽ rất lạnh, gã sẽ dịu dàng bồng em về phòng, dịu dàng vỗ về trao cho em một nụ hôn để thỏa mãn lòng tham vô đáy.
Cọ mũi lên chiếc vai thon, áp môi hôn lên cổ, tay gã luồn lách khắp cơ thể của em, những ngón tay thi nhau thám hiểm trên làn da trắng tựa sứ, làn da mát trơn trượt khiến cho gã thèm thuồng, nước bọt không ngừng tiết khi gã náo loạn trên cơ thể của em.
"Cười lên nào, bé yêu." Ran cầm một chiếc máy ảnh cơ, hắn ngồi trên người em và bấm máy. Một bức ảnh khỏa thân xinh đẹp từ em, Ran sẽ cho nó vào bộ sưu tập của mình và chỉ riêng mình hắn mới có thể nhìn ngắm em như thế này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bàn tay thô bạo nắn nhẹ bầu ngực trần mềm mại, da em mịn màng quá, làm cho gã sướng đến tít mắt thôi, nhũ hoa hồng hào, dáng vẻ em trong các tư thế khiêu dâm ấy đã được Ran chụp lại cả. Thật đáng yêu làm sao, thật ngọt ngào và mọng nước.
"Wa..." Có nên nói em là cực phẩm không nhỉ?. Ôi không, nếu như nói như thế thì chẳng khác nào gã so sánh em với những con điếm rẻ tiền cả, Ran khẽ cười rồi ôm em vào lòng, gã thầm mong liệu một ngày cả hai là của nhau thì sao nhỉ? Em sẽ luôn ngồi ở ngoài ban công hóng gió và đợi gã về, đôi khi là đứng ở căn bếp ấm áp chuẩn bị bữa tối cho gã, tối đến cả hai sẽ là của nhau, gã sẽ cho em những nụ hôn và tình yêu của gã, và sẽ cướp đi em dư vị ngọt ngào tinh khiết ấy.
Liếm lấy đôi môi mềm, gã đúng là không kiềm chế được lòng tham của mình khi lại muốn thêm nữa, hôn môi, đẩy lưỡi vào bên trong và say xưa mút lấy chiếc lưỡi nhỏ của em. A...thật thi vị, gã nhắm tịt mắt tận hưởng hương vị của em.
Thật ẩm ướt, nhớt nhát và mềm mại.
"Ưm...chụt."
Vẻ ngoài của Ran là một quý ông ôn nhu hòa nhã, Ran có thể gây ấn tượng mạnh với phái nữ bởi gương mặt đẹp như tác tượng, chiều cao và cả sự ga lăng của một quý ông, Ran thích tạo cho mình một vẻ bề ngoài như thế bởi chỉ nhìn vào vỏ bọc bên ngoài thôi cũng đủ khiến cho đám con gái chủ động leo lên giường và dạng háng ra cho gã.
Ran...là một kẻ kén ăn, gã sẽ không chịu ăn mãi một món đầy nhàm chán đâu.
Nhưng đối với món gã yêu thích, ví dụ như chiếc pudding mềm mại ấy thì nếu như nó bị ai đó chạm vào thì gã sẽ phát điên và phá hỏng nó.
Ăn không được thì đạp đổ.
Hôm nay Ran có một bất ngờ...gã đã không kiềm chế được cơn nóng giận của mình khi thấy em đi cùng tên đàn ông lạ mặt nào đó. Là bạn? Nhưng thế quái nào em lại tỏ ra thân thiết đến thế? Em cười ngọt ngào với hắn, dịu dàng vuốt tóc của hắn, còn dám chạm vào gò má dơ bẩn của thằng khốn đó nữa.
Ran là một kẻ nóng tính, gã nghiến răng khi thấy hàng loạt hành động thân mật của em với thằng khốn kia, đúng là...chó chết thật mà.
"Là của tao!!!."
"Em ấy là của tao!!!."
"Em ấy là của Haitani Ran này!!!."
Gã vứt hết vẻ ngoài ôn nhu của mình mà bao đứa con gái thường hay nói, tàn bạo đạp vào đầu của chàng trai lúc nãy cười đùa cùng với em.
Gã đạp liên hồi, điên cuồng như con chó dại, Ran dừng một lúc hít thở đều, gã liếc mắt nhìn vào cái xác không động đậy ở dưới chân, kinh tởm lè lưỡi chê trách.
"Thứ sâu bọ. Vứt nó xuống biển đi." Phải rồi, Ran đã dụ anh chàng kia tới một con hẻm tối rồi tàn bạo ra tay.
Lau sạch sẽ máu trên người, Ran vứt chiếc khăn tay vào thùng rác, gã đi ra ngoài con hẻm thì vô tình nhìn thấy em. Em đang hớt hải đi tìm kiếm thứ gì đó, em bị rơi đồ sao? Bóp tiền? Hay thứ gì quan trọng?.
Hay...là Ran?.
"Xin lỗi...anh có thấy anh chàng trong tấm ảnh này đi đâu không?." Em chợt dừng trước gã, chiếc điện thoại hiện hình ảnh của em và tên rác rưởi lúc nãy đây mà.
"..." Ran hơi sốc, gã trầm một lúc lâu sau đó thì nở nụ cười ôn nhu với em.
"Anh thấy cậu ta ở phía bên kia, trong đó khá tối, hay là anh tìm cùng em nhé?." Ran chỉ tay vào con hẻm tối, gã cười...
"A...không sao đâu ạ, phiền anh quá." Em cười lại với gã rồi kìa, nhưng đó không phải là nụ cười ngọt ngào, cười khổ sao? Em đang tỏ ra đề phòng với gã đấy à?.
Một đứa con gái như em một thân một mình vào chỗ tối...sẽ dễ bị bắt cóc đấy.
OoO
"Ưm...hức."
Thật đau đớn.
Bên dưới rát đến mức muốn bị xé toạc ra.
1
Em nghiến răng cố khóc thành tiếng, hai tay cố cựa quậy nhưng không được.
"Bên trong em...tuyệt quá." Hắn nói "Anh yêu em chết đi mất!."
"Nè...em cảm nhận được chứ?." Em cảm nhận được hắn đang liếm lấy môi của mình "Anh tìm thấy tử cung của em rồi."
Bàn tay kia đang vuốt ve chiếc eo con, hắn ta hôn ở cổ, lại hôn ở má, hơi thở thì thào bên tai, kèm theo đó là những cú thúc đớn đau.
"Nói anh nghe nào, thằng đó có gì hơn anh hả?." Ran hỏi "Anh yêu em đến vậy mà?."
Đôi mắt ướt nhẹp những giọt lệ sầu, vết son bị lem trên đôi môi mềm, em cắn chặt vào sợi vải đang buộc ngang miệng của mình kiềm chế những tiếng rên rỉ kia. Thật dơ bẩn, em chỉ vừa bước vào con hẻm tối đó chưa được lâu thì lại bị ai đó từ phía sau bịt thuốc đưa đi.
Thuốc vẫn chưa hết tác dụng, em biết đau khi vải thô cọ sát vào da non, những vết cắn trên làn da nhạy cả, nhũ hoa bị nhéo mạnh. Hắn ta ghì lấy em, hì hục ra vào mạnh bạo, hắn thở dốc, móng tay bấu vào eo con, nghiến răng gầm gừ.
Em như khóc òa khi bị hãm hiếp thô bạo như thế, em chẳng thấy được gương mặt của hắn như thế nào sau tấm vải tối, em lắng tai nghe âm thanh từ hắn phát ra nhưng cũng chẳng biết được liệu mình có quen hắn hay không. Tông giọng của nam, trầm...khá giống với tên đàn ông em gặp ở đầu con hẻm.
"Em nhạy cảm hơn hẳn khi bị che mắt đúng không nào?." Gã cười. Bấy giờ em mới thấy rõ kẻ trước mặt em là ai, dưới ánh đèn tím mờ ảo, một dung nhan thanh tú, hắn cong môi hôn