Omochii: phần cuối nhé.
..........
Tóm tắt: end của CMBYN.
Warning: no seggg, không hợp vui lòng out.
..........
Đối với Ran, những việc gã làm đều là tình yêu. Đều là tình yêu mà gã dành cho em vô cùng lớn, dẫu cho những việc gã làm khiến cho em như muốn chết đi sống lại, nhưng trong mắt gã đó là tình yêu mà thôi. Cũng chỉ vì gã đã quá yêu em, muốn em một lòng là của mình mãi mãi.
Hỡi Thượng Đế, tại sao ngài lại khiến cho cuộc tình của em và gã đi vào con đường như thế này. Gã chẳng thể nào sưởi ấm em bằng tình yêu của mình, chẳng thể nào khiến em vui vẻ với những món quà đắt tiền.
Tại sao nhỉ? Ran không phải là một kẻ mê tín dị đoan, gã không tin vào Chúa, không tin vào ma quỷ, cũng chẳng tin vào luật nhân quả hay bất cứ điều gì. Thứ gã tin chính là hiện tại, cái hiện tại trớ trêu này. Gã đúng là điên thật rồi, tuần nào gã cũng đến nhà thờ cầu nguyện, gã thành tâm cầu xin Chúa hãy khiến cho em yêu gã, cầu xin ngài bằng cả tấm lòng để mong em và gã có một cái kết tốt đẹp hơn.
Ran thật ngu muội.
Hắn ngu muội đến mức tin rằng Thượng Đế sẽ lắng nghe được lời cầu nguyện của mình.
Như mọi ngày, hắn sẽ vẫn trở về trong trạng thái đầy tươi tỉnh và vui vẻ. Bởi...em đang mang trong mình giọt máu của gã mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là điều mà gã mong ước từ lâu kể từ khi lần đầu gã nhìn thấy em, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy em đắm chìm trong giấc ngủ say một cách bình yên đó, gã đã mơ về một tương lai tươi đẹp của em và gã khi cả hai là của nhau. Mơ về câu chuyện tình chàng ý thiếp, ôm ôm ấp ấp, trao nhau những lời đường mật.
Thứ gã muốn đã có được, nhưng chỉ duy nhất riêng em. Cớ gì em vẫn chưa chấp nhận gã.
"..." Xin ngài, hãy khiến cho cô ấy yêu con. Dù có thế chấp bằng mạng sống đi chăng nữa con cũng bằng lòng, hãy khiến cho cô ấy yêu con say đắm.
Những ngón tay đan chặt vào nhau, gã chẳng biết bản thân đã cầu nguyện bao lâu rồi.
Mặc cho thời gian trôi đi và dòng người lần lượt kéo nhau rời khỏi đó. Hắn vẫn một thân hướng về ngài cùng với lời ước nguyện.
Ran yêu em, yêu em một cách điên dại.
"Anh về rồi. Ngày hôm nay em vui chứ?." Hắn chăm chỉ về đúng giờ chỉ để dành thời gian chăm sóc cho em, gã tin rằng bằng tình yêu của mình gã sẽ khiến em biết yêu là gì.
Một cái hôn yêu thương ở trán, một cái hôn khác ở má. Và một cái hôn khác ở môi.
Gã dịu dàng vén tóc của em ra phía sau, ôn nhu quỳ gối và áp tai vào chiếc bụng nhỏ đang ủ ấm đứa con của mình. Em đẹp như thế chắc đứa bé sau này sẽ xinh đẹp giống em, gã chẳng cần biết đó là con trai hay con gái, gã chỉ cần biết đó là em, và đó là đứa con của em và gã.
"Tại sao anh vẫn chưa chết đi hả Ran?." Em nói.
Giọng em vẫn nhẹ nhàng bình thản khi nào, chỉ tiếc những lời em nói ra chẳng phải là vàng là ngọc mà đó là dao găm, những lời nguyền rủa.
"Cho đến khi em yêu anh, anh sẽ dâng hiến mạng sống này lên vì em." Ran tận hưởng, gã đang đắm chìm trong sự hạnh phúc khi áp tai lắng nghe đứa con chưa chào đời của mình.
Đứa bé đã được 4 tháng kể từ ngày em có biểu hiện thai nghén, chiếc bụng nhỏ khi nào đã phình lên làm chỗ chứa cho đứa con của gã và em. Mau chóng thôi, gã sẽ được gặp đứa bé, đến lúc đó gã sẽ chuẩn bị chu toàn cho em mọi thứ.
"Đã lâu vậy rồi, em chẳng thể nào nói yêu anh sao?." Ran hỏi "Anh luôn làm mọi thứ vì em, học tập để trở thành người chồng tốt, người cha tốt."
"Tại sao chúng ta lại phải như thế này chứ?." Ran nắm lấy đôi tay của em áp lên gò má của mình, gã chẳng thể nào kìm được nước mắt khi nghĩ đến tương lai sắp tới.
Kẻ đó nói sẽ cho người giết em nếu như gã cứ yêu em điên dại như thế này. Ran sợ hãi cái ngày gã ôm em trong tay với thân thể chẳng lành lặng nỗi, giấc mơ đó đã ám lấy gã mãi không buông, cả cái ngày gã sắp xa em cũng đã đến gần.
"Sau khi em sinh con, anh sẽ giải thoát cho em." Ran dù nói vậy nhưng gã chẳng thể nào buông em ra được.
"Anh đã chuẩn bị xong mọi thứ, hứa với anh."
"Sau khi anh chết hãy chăm sóc cho đứa bé được không?." Tay gã run, cùng những giọt nước mắt đã cố kìm nén.
Làm ơn, gã xin em.
Gã chẳng còn gì ngoài em cả.
2
Em