Omochii: hôm nay sinh nhật Sanzu, và chúng ta sẽ yêu Sanzu.
..........
Tóm tắt: tinh hoa hội tụ, phụ nữ rất yêu.
Warning: không hợp vui lòng out.
..........
Câu chuyện 1.
Hôm nay là ngày 3/7/2023.
Là ngày mà Chúa đưa anh đến với thế giới này, và cũng là ngày ngài se duyên cho chúng ta đến với nhau. Chúc cho anh tuổi mới thêm nhiều điều hạnh phúc, anh sẽ không hề biết được rằng thế giới của em chẳng có anh và thế giới của anh cũng chẳng có em. Dù tách biệt nhưng em vẫn yêu anh rất nhiều.
Sinh nhật vui vẻ, người tình trong mộng của em.
3/7/1990 ~ 3/7/2023.
Sanzu nhìn tấm bưu thiếp trên tay, gã ngờ vực không hiểu trong lá thư này có những gì, người gửi đến là ai và từ đâu, năm nào cũng vậy, gã luôn nhận được một lá thư bí ẩn đến từ một người vô danh, nhưng thật kì lạ gã chẳng bao giờ tìm ra người gửi là ai, y như rằng người đó chẳng hề có mặt ở trên thế gian này.
Kể từ khi gã còn nhỏ, cho đến hiện tại đã có tổng cộng 33 lá thư được gửi đến, trùng hợp là bằng với số tuổi hiện tại của gã. Như một thói quen, Sanzu vào nhà, gã ngồi phịch lên sofa xé phong bì màu trắng tinh khiết kia.
Gã đã cất giữ không chừa một lá thư nào, gã nhìn sơ qua nội dung trong thư, nó lại là một lời chúc phúc từ cô gái nào đó mà anh không hề biết cô ta là ai.
Anh muốn gặp cô ta, muốn hỏi xem tại sao cô ấy lại yêu anh nhiều đến thế, muốn hỏi rằng sao cô có thể biết được mọi thứ sắp xảy ra với anh, từ việc thay tên đổi họ từ Akashi Haruchiyo sang Haruchiyo, đến việc Phạm Thiên được thành lập như ngày hôm nay.
Gã đặt phong thư xuống bàn lơ nó đi để chuẩn bị cho việc khác, ngay bất ngờ, một vòng sáng rực dưới chân gã hiện lên và đưa gã đi mất.
Ánh sáng khi đó rất chói chang, khi nó tắt dần gã mới có thể quan sát được xung quanh, những gì đang xảy ra với gã.
Trước mặt là một chiếc bánh kem nhỏ, ánh nến ấm áp lưng chừng trong một khoảng không trống vắng, một thiếu nữ cô độc một mình hát bài ca chúc mừng sinh nhật cho ai đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gã vươn tay lại gần chạm vào em, nhưng lại bất ngờ khi tay của mình lại xuyên qua thân thể đó.
Gã ngó quanh, mọi thứ trong căn phòng này vô cùng xa lạ, gã chợt thấy hình ảnh của mình, rất nhiều tấm ảnh nhỏ được trang trí như thể tôn thờ gã lên chính đức tin của mình, một con búp bê y hệt gã, cũng mái tóc hồng, cũng vết sẹo đó và được mặc cho một bộ đồ màu xanh đáng yêu.
Gã hơi sợ, nhưng rồi cũng thấy bất ngờ, gã nhận ra trong thế giới này gã chỉ là một hình vẽ vô tri, và em lại là đứa con gái kì lạ đi yêu nét vẽ ấy.
Tiếng hát ngân nga ngọt ngào, gã ngồi trên giường nhìn em, nét mặt ngây ngô đó gã đoán em chỉ vừa mười tám hay đôi mươi, em khá trẻ, trẻ hơn gã đến tận 14 tuổi cơ, gã đoán vậy.
Đôi tay nhỏ nhắn vỗ tay chúc mừng sinh nhật gã, gã chợt thấy ấm áp, cả sự cô độc đang bao trùm lấy em, em nhẹ nhàng ôm con búp bê y hệt gã vào lòng, thủ thỉ gửi lời chúc phúc dành cho gã.
Nực cười thật đấy, một lời chúc phúc tốt đẹp dành cho tên tội phạm.
Gã chống cầm nhìn em, rồi nhìn con búp bê kia, mắt cá chết nhìn nó, gã thấy có chút ghen tị, dù cũng chẳng biết em là ai nhưng tại sao em lại dành tình yêu cho con búp bê y hệt gã chứ? Rõ ràng gã đang ở kế bên em mà?.
"Em tự hỏi không biết ở thế giới anh bấy giờ, liệu rằng anh có đang hạnh phúc không nhỉ?."
"Không." Gã vô thức trả lời, dù biết rằng em chẳng nghe thấy nó.
"Em muốn hỏi anh rất nhiều câu hỏi, dù biết rằng chúng ta không cùng một thế giới, em muốn cho anh biết tâm tư của em, tình cảm của em dành cho anh nhiều đến nhường nào. Có lẽ anh sẽ cười khi nghe em bảo rằng em đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, nó là yêu là thương, là tình cảm chân thành giành cho anh. Lạ thật nhỉ? Em chẳng bao giờ có cảm xúc với người con trai khác cả, ngoại trừ anh."
Em xoa nhẹ con búp bê cười khổ, chuyện đó làm cho gã hơi gượng gạo một chút. Gã chẳng phải là người không thu hút phụ nữ, nhưng gã chưa bao giờ nghe được lời thổ lộ như thế này, một lời thổ lộ chân thành gửi từ trái tim?.
Em cắt chiếc bánh kem nhỏ kia, một phần dành cho gã và một phần dành cho em. Một mình ăn trong sự cô độc, em dần chú ý sang thứ khác, màn hình điện thoại phát sáng, đó là lời nhắc nhở nói rằng ngày mai em sẽ có một kì thi.
1
"Tối nay lại phải overnight rồi...anh có muốn cùng em thức xuyên đêm để học bài chứ?." Em nhìn con búp bê, trông đợi câu trả lời từ nó sao?.
Thật ngu ngốc mà.
Bánh ăn cũng xong, nước cũng đã uống. Em dọn dẹp bàn của mình cho rộng đi bớt rồi lại bắt đầu mở sách, mở vở ra soạn bài. Nhìn em có vẻ rất nghiêm túc và chăm chỉ, nét mặt của em đã nói lên mọi thứ rõ ràng, Sanzu cứ ngồi đó, nhìn em, rồi lại lăn qua lăn lại trên giường em, gã hết nằm rồi lại ngồi, rồi chuyển sang đi đi lại lại.
"Mày nhìn tao cái gì?." Sanzu nói với con búp bê vô tri kia, gã nhìn nó cười khinh vì nó chẳng qua là thứ thú nhồi bông bất động chẳng làm được việc gì.
Gã nhìn sang em, kê tay lên bàn nhìn em, gã đưa tay vén nhẹ lọn tóc rũ che đi mắt, nhưng lại nhớ ra mình chẳng thể nào đụng vào người em được, gã thở dài rồi lại chợp mắt một tí. Gã nhớ mình đã ngủ hơn 2 tiếng, nhưng khi mở mắt ra em vẫn ở đó, vẫn chăm chỉ học bài.
Chẳng biết điều gì thôi thúc gã, mà gã lại hôn em. Chỉ là một cái chạm môi nhẹ, gã nhắm mắt khẽ hôn rồi lại rời.
"Học cho tốt nhé, ráng học kiếm tiền rồi mua bộ đồ khác cho con búp bê ấy, đồ gì mà bông ren diêm dúa xấu bỏ mẹ."
"Tao nghe rồi, cảm ơn vì đã yêu thương tao, tao sẽ không nói cho mày biết là tao thích lời chúc phúc của mày đầu."
"Nhưng mà...cũng cảm ơn vì đã yêu thương tao nhé, nhóc con."
Gã xoa đầu em rồi khẽ cười.
Ánh sáng đó lại một lần nữa lóe lên, và rồi gã đã trở lại chính ngôi nhà của mình.
Sanzu ngày hôm đó rất vui. Không chỉ vì hôm đó là sinh nhật của gã, mà còn là ngày gã nhận ra gã được yêu thương rất nhiều, được người khác yêu thương, một tình yêu chân thành chứ không phải là sự lợi dụng.
Dù anh có là một nét vẽ, em vẫn yêu, yên hết mình.
1
OoO
Câu chuyện 2.
2
Một tình yêu đẹp, giữa trời hoa rực rỡ, một thời tiết đẹp trời như thế sao ta không cùng nhau đi dã ngoại nhỉ?.
Chúng ta sẽ đi khi có anh và em, có ít đồ ăn ngọt, một chai rượu vang, vài quyển sách cùng với một ít trái cây. Điểm hẹn của hai ta là một ngọn đồi lộng gió, nơi có những đóa hoa đậu vàng trải dài cả ngọn núi.
Nắm tay nhau nhé chớ kẻo lạc nhau, anh nắm tay em đi từng bước lên ngọn đồi ấy, tay đan tay vào nhau, gió mát thổi nhẹ luồn qua tóc anh và tóc em, chiếc nón rơm được thắt nơ xanh giữa trời như muốn bay khỏi, anh nhẹ nhàng giữ nó giúp em, cúi đầu giúp em thắt chiếc nơ ở cổ rồi ngọt ngào thơm má.
Tình yêu của em chỉ có anh, và tình yêu của anh chỉ có em.
Trải chiếc khăn lớn họa tiết caro sọc, hãy lấy rượu vang ra cùng nhăm nhi, lấy ít đồ ngọt nha tận hưởng bầu trời mát mẻ này.
Em nhẹ tháo chiếc mũ lớn đặt xuống khăn, ngồi gọn vào một chỗ, kéo váy cho gọn gàng, anh ngồi kế em, giúp em chuẩn bị cho bữa tiệc chỉ riêng hai ta.
Rượu vang đừng rót quá đầy, chỉ lần một ít đủ khiến ta say.
Hai chiếc ly cụng vào nhau, màu đỏ sóng sánh lân lân bên trong lớp thủy tinh mỏng trong suốt. Nhấp môi nhẹ, vị chát và cả vị ngọt hòa vào nhau, thêm một chút vị đắng, và vị cay của men rượu, ngậm một ít để hưởng thụ mùi vị ấy lâu hơn, một ngụm nhỏ chẳng đủ khiến cho ta say đâu, vì thế hãy uống thêm nếu ta muốn.
Ánh nắng ấm áp, dưới tán