Dự hôn lễ của Thập Toàn xong, bị em trai và mấy người bằng hữu cũ giữ lại vài hôm. Nhưng trong mấy ngày đó Huỳnh Hoa cứ cảm thấy lo lắng bồn chồn nên chỉ ở thêm ba ngày Huỳnh Hoa nhất quyết trở về. Vừa đến nơi, Hồ Kỳ đã hốt hoảng báo cho con gái hung tin:
- Quyên nhi, trong mấy ngày con đi vắng Dương Long lại âm thầm bỏ đi lần nữa, ta đã cho người đi tìm khắp nơi rồi nhưng vẫn không tìm gặp. Là lỗi của ta, ta không chăm sóc tốt cho nó lúc vắng con. Quyên nhi, ta xin lỗi.
Huỳnh Hoa nghe đầu óc mình choáng váng. Tứ Bình đứng bên cạnh vội chụp choàng tay qua giữ người cô lại:
- Huỳnh Hoa, bình tĩnh.
Huỳnh Hoa hít hơi sâu rồi hỏi lại:
- Anh ấy đi lúc nào, đến nay đã bao lâu rồi?
- Như lần trước nó âm thầm bỏ đi lúc đang đêm, sáng ra ta tìm thì không thấy đâu nữa. Đến nay đã gần một tháng rồi.
- Một tháng…
- Ta đã cho người tìm kiếm khắp nơi, cả những thị trấn bên cạnh nữa nhưng không tìm thấy. Quyên nhi, cha xin lỗi.
Hai hàng lệ nóng lăn dài trên đôi má của Huỳnh Hoa. Hồ Kỳ chỉ còn biết im lặng đứng nhìn. Một lúc sau ông mới đến đưa tay lau nước mắt của con gái, dịu giọng:
- Là ta không tốt, ta phụ lòng mong mỏi của con. Một phần ta không nghĩ rằng từ ấy đến nay Long nhi vẫn còn giữ ý định rời khỏi nơi này. Có lẽ nó không muốn trở thành gánh nặng của con. Ta cũng biết con rất yêu thương nó, ta sẽ tiếp tục cho người tìm kiếm, con cũng đừng quá lo lắng. Nếu tìm được Long nhi, ta sẽ đích thân khuyên nó đừng bao giờ nghĩ đến việc bỏ đi, vì như vậy sẽ làm tổn thương con. Con mới đi xa về cũng mệt rồi, hãy về phòng nghỉ ngơi, đừng quá lo lắng. Long nhi mù lòa ta tin nó không đi xa được đâu, tìm những thị trấn quanh đây không gặp ta sẽ cho người tìm xa hơn một chút, nhất định sẽ gặp thôi.
Huỳnh Hoa nhẹ gật đầu. Hồ Kỳ dịu giọng:
- Được rồi. Tứ Bình, cậu giúp ta đưa Quyên nhi về nghỉ ngơi.
- Dạ lão gia.
Huỳnh Hoa đi rồi Hồ Kỳ nhẹ thở dài một tiếng, buồn bã trở vào. Nhật Lan đi bên cạnh ông, khi về đến phòng bà dịu giọng:
- Là ông làm phải không?
Hồ Kỳ nhướn mày:
- Ta không làm gì hết.
- Ông đang cho người tìm thằng nhỏ về sao?
- Ừm.
- Quyên nhi sẽ tìm gặp Long nhi chứ?
- Không bao giờ.
Nhật Lan mỉm cười:
- Hiểu rồi.
***
Huỳnh Hoa thẩn thờ đứng bên khung cửa sổ, ngoài trời mưa vẫn đang tí tách rơi đều. Tiếng gõ cửa phòng, Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Là ai?
Giọng của một nam nhân:
- Thuộc hạ có chuyện muốn bẩm báo với tiểu thư. Xin tiểu thư cho thuộc hạ vào trong có được không?
- Cứ đứng bên ngoài mà nói, ta đang nghe.
- Bẩm chuyện này rất quan trọng, liên quan đến an nguy của một người mà tiểu thư đang rất lo lắng. Đây là một bí mật, không thể để nhiều người biết được.
Cánh cửa bật mở:
- Vào đi.
Hai người đàn ông tuổi ngoài ba mươi cúi chào cô rồi bước vào phòng. Huỳnh Hoa khẽ cau mày:
- Các người vừa nói liên quan đến một người…
Có một người chợt khẽ giọng:
- Người đó chính là Dương Long, chúng tôi biết cậu ta hiện giờ đang ở đâu.
Huỳnh Hoa lạnh lùng nhìn hai người đó, lúc sau dịu giọng:
- Nói, hai người là ai? Có phải hai người có liên quan đến việc Long ca rời đi hay không?
- Không phải cậu ấy tự mình rời khỏi nơi này như những gì tiểu thư vừa biết mà là bị người khác đưa đi khỏi nơi này. Người đưa cậu ấy ra khỏi nơi này chính là anh em chúng tôi. Tôi tên là Hữu Tâm, anh ấy là Nhất Hùng.
Người đó vừa nói vừa chỉ tay sang người bên cạnh. Huỳnh Hoa khẽ cau mày:
- Mọi chuyện là như thế nào, các người hãy nói hết một lượt cho ta nghe.
- Thật ra chúng tôi nhận lệnh từ một người là phải giết chết cậu ta và phi tan thi thể. Sau đó mọi chuyện sẽ như những gì tiểu thư biết khi nãy, cuối cùng là tìm mãi không gặp người, tiểu thư sẽ bị ép gả cho người khác.
Huỳnh Hoa cố trấn tĩnh hỏi lại:
- Người ra lệnh cho các ngươi là ai?
- Là Hồ lão gia. Tiểu thư, xin bình tĩnh nghe chúng tôi kể đầu đuôi câu chuyện.
- Được, nói đi.
Nhất Hùng và Hữu Tâm nói hết một lượt những chuyện họ nghe thấy và đã làm trong suốt thời gian qua. Nói cả việc mình đánh ngất Dương Long rồi đưa anh đến khu chợ, sau đó họ trở về báo cáo xong lập tức quay lại ở cạnh đó để bảo vệ cho Long. Huỳnh Hoa nghe xong thở phào nhẹ nhõm:
- Ta hiểu rồi. Tuy Lệ Quyên ta và Long ca chưa chính thức kết thành phu phụ nhưng sau khi đính ước ta đã xem mình như là người của Trần gia. Hai vị đại ca dám làm trái lời cha để giữ mạng cho Long ca, ân nghĩa đó như tái sinh một mạng. Lệ Quyên xin được thay Long ca khấu tạ.
Huỳnh Hoa vừa nói vừa quỳ ngay xuống. Hai người kia giật mình vội đỡ cô lên:
- Tiểu thư xin đừng làm vậy. Chúng tôi chỉ thấy việc đó quá tàn nhẫn nên không thể xuống tay. Chúng tôi nói hết mọi chuyện cho tiểu thư biết chỉ mong cô nương là con người nhân nghĩa khác với cha mình bất nghĩa bất nhân. Còn làm như thế nào thì tùy vào tiểu thư. Những gì cần nói chúng tôi đã nói hết rồi, xin được phép cáo lui.
- Khoan đã.
Huỳnh Hoa rút hai tờ ngân phiếu đưa cho hai người dịu giọng:
- Hai người hãy giữ lấy hai phiếu ngân này, mỗi phiếu là năm trăm lượng bạc. Hãy dùng số tiền đó và rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt, ngay trong hôm nay. Hồ Kỳ tiêu cục hiện không còn là nơi xứng đáng cho các người tận tâm phục vụ nữa rồi.
- Tiểu thư.
- Phần còn lại, ta sẽ tự mình lo liệu.
- Vậy, chúng tôi xin cáo biệt.
Nhất Hùng và Hữu Tâm đi rồi, Huỳnh Hoa ngồi phịch xuống ghế. Cô vẫn còn đang choáng váng với những gì mình nghe thấy. Khi lên đường đến Nam Sơn cô không biết ở nhà sẽ xảy ra chuyện thế này, càng không nghĩ rằng chính cha mình lại ra lệnh giết chết Dương Long. Nếu biết trước, có đánh chết cô cũng sẽ không rời đi.
Cô cũng biết tính nết của cha mình, một khi biết việc mình làm thất bại nhất định không tha cho hai thủ hạ kia nên cô đuổi họ đi ngay. Cô nóng lòng nhưng cố nén lòng không vội tìm đến Dương Long, vì như vậy rất có thể hành tung của hai người kia bị bại lộ khiến họ mất mạng. Vả lại hiện tại theo những gì hai người kia vừa nói Dương Long hiện đang sống khá yên bình nên cô cũng đỡ lo. Huỳnh Hoa im lặng ngồi chờ thời gian trôi.
***
Nhưng ngay sáng sớm hôm sau, Hồ Kỳ vừa thức giấc bước ra ngoài đã thấy gương mặt lạnh tanh đang nhìn mình. Hồ Kỳ hơi ngạc nhiên hỏi:
- Quyên nhi, con tìm ta sớm vậy có chuyện gì không?
- Cha hãy nói cho con biết, tại sao cha lại nói dối, tại sao cha lại gạt con?
Hồ Kỳ hơi khựng người:
- Ta gạt con điều gì. Con đang nói đến chuyện gì?
- Long ca không phải tự mình rời khỏi nơi này mà do cha sai người giết chết. Cha nói thật đi, phải hay không?
Hồ Kỳ kinh ngạc:
- Quyên nhi, sao con lại hỏi ta như vậy? Có phải ai đó nói gì với con rồi không?
Huỳnh Hoa khẽ nhếch môi:
- Vậy đó chính là sự thật. Cha còn gì để giải thích hay không?
- Ta không làm gì hết.
- Thật sự không làm gì hết sao?
Giọng Huỳnh Hoa rất dịu nhẹ, nhưng lại khiến cho Hồ Kỳ cảm giác cái lạnh chạy dọc sống lưng. Mấy năm lăn lộn giang hồ không ngờ đứa con gái này của ông học được bản lãnh uy hiếp người ta bằng ánh mắt và lời nói.
- Vậy thì thứ này là sao?
Huỳnh Hoa đưa cho Hồ Kỳ thanh đoản kiếm ông trao cho Dương Long hôm trước. Hồ Kỳ biết con gái đã biết chuyện, ông lạnh giọng:
- Đúng vậy là do ta làm. Ta biết con sẽ đau lòng, nhưng vì tương lai của con ta không thể không làm như vậy. Tất cả chỉ vì ta chỉ muốn tốt cho con.
- Vì con sao? Cha biết làm như vậy sẽ khiến con đau lòng nhưng vẫn làm. Có phải vì cha muốn nhìn thấy con đau lòng nên mới làm như vậy hay không?
Nhật Lan chải xong mái tóc bước ra thì thấy hai người bọn họ mặt ai cũng căng thẳng kinh ngạc hỏi:
- Hai người đang nói chuyện gì, sao lại căng thẳng như vậy?
Hồ Kỳ không trả lời bà chỉ dịu giọng:
- Quyên nhi, ta xin lỗi, ta không nghĩ mọi chuyện lại làm tổn thương con như vậy. Nhưng dẫu sao mọi chuyện cũng đã lỡ rồi. Người chết không thể sống lại, nếu cần thiết ta quỳ xuống trước mặt con để tạ tội.
Huỳnh Hoa lạnh giọng:
- Không cần. Bao nhiêu đó đủ rồi. Long ca chết đi, lòng con cũng chết đi rồi. Lòng tốt của cha con không nhận được vì nó được trả giá bằng sinh mạng của một người, cha thật nhẫn tâm. Con nghĩ mãi vẫn không hiểu, Long ca đã làm lỗi gì với cha, với Hồ gia chúng ta. Tại sao cha phải giết chết anh ấy kia chứ? Bệnh của anh ấy đâu phải là không còn cách cứu chữa, cha thừa biết con yêu người đàn ông đó, cha cũng biết anh ấy có ngày hôm nay là vì con. Dù không yêu thương cũng còn tình nghĩa, con không thể tin được là cha có thể xuống tay.
- Quyên nhi à…
- Con không muốn nghe những lời giải thích từ cha. Dương Long chết rồi, cũng chẳng còn gì để nói nữa. Con chỉ muốn nhìn thấy mộ phần anh ấy…
- Ta cho người phi tan rồi.
Huỳnh Hoa khóc nấc lên:
- Tại sao cha lại làm như vậy. Giết anh ấy đã đành cả thi thể cũng không cho toàn vẹn. Trong thâm tâm cha có còn nhân tính hay không?
- Ta…
Hồ Kỳ còn chưa biết phải nói sao thì thấy con gái té xỉu xuống ngay trước mặt. Nhật Lan vội xốc con lên, lay gọi:
- Quyên nhi, Quyên nhi…
Bà quay sang trách chồng:
- Ông thật là có nói thì cũng chừa lại có đâu nói hết như vậy. Ông rõ ràng biết con mình bây giờ chỉ là đứa con gái bình thường, nó không chịu nổi những cú sốc như vậy đâu.
- Được rồi. Trách tôi làm gì, nói thì cũng nói rồi. Để tôi đưa Quyên nhi về phòng, bà cho người gọi Tứ Bình đến ngay cho tôi.
***
Huỳnh Hoa nằm nhắm mắt trong phòng, Tứ Bình đến xem xét chẳng thấy có vấn đề gì. Lại nghe Hồ Kỳ và Nhật Lan nói cô và họ đang nói chuyện thì cô ngất xỉu. Tứ Bình chuẩn đoán là cô kiệt sức do đi đường xa cộng với bị xốc vì chuyện của Dương Long nên thể chất rối loạn. Bảo Hồ Kỳ và Nhật Lan yên tâm để anh chăm sóc cho cô. Hồ Kỳ và mẹ cô đi rồi, Tứ Bình thấp giọng:
- Họ đi rồi.
Huỳnh Hoa mở mắt ra nhìn anh. Tứ Bình lo lắng hỏi:
- Thật ra đã xảy ra chuyện gì?
Huỳnh Hoa ngồi dậy, bước lại chỗ chiếc tủ lấy ra túi nãi và nịch thanh đoản kiếm vào tay áo. Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Em sẽ rời khỏi đây, trong ngày hôm nay anh cố giữ chân cha mẹ em đừng cho họ vào nơi này, nếu họ làm quá hãy cho vào.
- Em muốn đi đâu?
- Đưa Long ca tìm người có thể giải được độc Mai Hoa châm.
- Cậu ấy hiện giờ đang ở đâu? Thật ra chuyện này là sao?
- Có những chuyện em không thể nói với anh trong lúc này. Em cũng không chắc là Long ca đang ở nơi mà hai người kia vừa tiết lộ cho em, nhưng dù thế nào đi nữa chuyến đi này có lẽ lâu lắm em mới quay trở lại. Bình ca, sau khi em đi rồi, dù anh có biết được bất cứ chuyện gì cũng xin cũng đừng oán hận cha mẹ em. Bởi vì tội lỗi của họ đã có em gánh vác. Còn riêng anh, em thật lòng xin lỗi, tình anh em hiểu nhưng em không thể đáp trả. Em lựa chọn Long ca không hẳn chỉ vì yêu thương, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra em thấy mình ngay lúc này không thể buông tay.
- Anh hiểu.
- Cảm ơn, Bình ca.
Huỳnh Hoa vừa quay đi Tứ Bình chợt gọi:
- Sư muội.
Huỳnh Hoa dừng bước, anh bước đến ôm chầm lấy cô vào lòng, dịu giọng:
- Bảo trọng.
- Em biết rồi, anh cũng vậy.
- Dù ở bất kỳ đâu, dù bất cứ lúc nào anh cũng nhớ về em.
- Em biết nhưng anh hà tất phải làm khổ mình như thế. Hãy cố quên em và tìm hạnh phúc riêng mình.
- Anh sẽ cố, em đi đi. Trời sắp mưa rồi hãy mang theo ô để che mưa.
- Ừm.
Huỳnh Hoa với tay lấy chiếc ô ở đầu giường, bước chân ra cửa đảo mắt một vòng rồi phóng người vút đi như làn gió thoảng qua con đường về phía cửa sau. Tứ Bình nhẹ khép cửa và ngồi lại trong phòng cô như những gì cô đã dặn. Thời gian chầm chậm trôi, Tứ Bình biết mình đã vĩnh viễn mất người con gái đó. Vừa rồi anh đã không giữ cô lại không phải vì anh không thể giữ cô nhưng lương tâm không cho anh làm như vậy.
Huỳnh Hoa vừa rời nhà mưa cũng bắt đầu rơi như trút. Có lẽ trời cũng buồn cho cuộc phân ly đớn đau này. Hoặc có thể ông đang khóc thương cho những phận người sắp bước vào con đường không lối thoát.
***
Cũng ngay lúc đó giữa khu chợ chính của Bình An trấn có một người nằm phủ phục lên một người, nói đúng hơn thì người đó gục đầu lên một xác người dưới cơn mưa tầm tã. Người đó là Dương Long và anh đang run rẫy vì giá lạnh. Anh đang nằm phục trên cơ thể một người, đó là lão hành khất đã cứu mạng anh ngày hôm trước. Hôm nay ông ta lại lần nữa cứu anh nên mới bị đánh te tua, ông ta đã ngất đi Dương Long gọi mãi ông ta cũng không tỉnh lại. Rồi mưa xuống, cơ thể lão hành khất lạnh đi nhanh chóng. Long áp mặt mình lên ngực ông lão, anh không còn nghe tiếng tim đập nữa. Trong lòng Dương Long ngay lập tức trống rỗng, chỗ dựa cuối cùng của anh từ nay cũng không còn nữa. Anh không biết số phận mình rồi đây sẽ ra sao nữa…
Long mơ hồ nhớ lại những chuyện xảy ra lúc sáng, vẫn như mọi ngày anh và lão hành khất ra chỗ ngồi cũ, anh lại thổi tiêu. Bất ngờ có người đến nói với anh:
"Đừng thổi nữa, nghe buồn chết mẹ. Tao bực mày mấy hôm nay rồi nhưng lần nào muốn đến đây đuổi mày đi cũng có người đến ngán đường. Hôm nay chúng không đến đây, mày mà không ngừng ngay lại tao đập chết mày."
Giọng nói đầy oán độc, lão hành khất nài nỉ kẻ đó. Ông nói đây là kế mưu sinh duy nhất của hai người, nếu không làm thế này ông không xin đủ tiền để nuôi hai miệng ăn. Ông lão năn nỉ người kia đừng giận. Kẻ đó bỏ đi, cứ tưởng đã bỏ qua, ông lão lại bảo Long thổi tiêu. Nhưng anh thổi chưa được nửa bài thì gây tiêu trên tay bị giật mất, tiếp sau anh bị cú đá như trời giáng. Anh mơ hồ nhớ rằng lão hành khất đã choàng người qua che chở cho anh.
Đánh đến chán mấy kẻ hung hăng đó bỏ đi, lão hành khất buông anh ra rồi ngã vật xuống đất. Long choàng tay qua ôm lấy ông chỉ cảm giác tay mình ươn ướt thứ gì nó ấm nóng. Đưa lên mũi ngửi là mùi tanh nồng của máu, Long hốt hoảng gọi:
- Ông ơi, ông sao rồi?
Bàn tay già nua của người hành khất đưa lên chạm vào mặt anh, lão thều thào:
- Ta có lẽ sắp đi rồi.
Lão cười, dúi vào tay anh ống trúc vừa rồi bọn người kia giật mất. Lão nói với anh:
- Con trai à, giữ kĩ thứ này, nó sẽ là thứ nuôi sống ngươi. Nơi này toàn dân ác bá, ngươi đừng ở lại đây nữa, tìm cách đi sang những nơi khác mà kiếm sống…
- Ông ơi… ông sao rồi… ông ơi…
Ông lão buông tay anh và sau đó không trả lời anh nữa, cơn mưa như trút đổ ập xuống. Dương Long cảm thấy lạnh, toàn thân anh run rẩy, anh cố gọi lão hành khất dậy nhưng ông ta có lẽ không bao giờ dậy nữa. Anh