Dương Long gật đầu. Cả hai đi về phía trước vài bước đã nghe mấy tiếng “vút, vút”. Những mũi tên không rõ từ đâu nhằm thẳng hai người bay tới. Theo bản năng, Dương Long chộp ngang thắt lưng Huỳnh Hoa nhún người nhảy tránh. Tên bắn hết loạt này đến loạt khác. Huỳnh Hoa nhận ra cứ tránh mãi dường như cũng không phải là cách, cô kêu lên:
- Vừa tránh vừa tiến tới!
Dương Long không đáp lời cô, thân hình anh thoát trái thoát phải di động về trước từng đoạn một. Càng lúc tên bắn càng nhiều, Dương Long bất đắc dĩ rút kiếm ra múa thành một vòng sáng bạc che chắn hai người. Khi đi đến cuối con đường, lối đi phía trước cũng rẽ sang hướng khác. Dương Long không ngần ngại lách vào, mưa tên vẫn chưa ngừng nhưng đã không còn chạm được vào bọn họ. Long dừng lại thở hồng hộc. Huỳnh Hoa cảm thấy người anh ướt đẫm mồ hôi. Cô cười nhẹ rồi chợt kêu to:
- Ui da.
Long hoảng hốt hỏi:
- Cô nương bị thương à?
Huỳnh Hoa phụng phịu:
- Anh làm tôi đau.
Đến lúc này Dương Long mới nhận ra mình vẫn còn ôm chặt Huỳnh Hoa trong lòng. Anh vội buông cô ra, cười gượng:
- Xin lỗi.
Huỳnh Hoa bật cười khúc khích làm Dương Long ngượng ngùng nên quay mặt nhìn sang chỗ khác. Huỳnh Hoa chìa ngọn đuốc trong tay ra trước mặt Long, anh cầm lấy rồi thận trọng bước về phía trước. Huỳnh Hoa mỉm cười chậm rãi bước theo sau.
Đi thêm một quãng xa họ lại gặp mươi bậc thang thông xuống bên dưới, phía dưới lại có con đường bằng phẳng. Con đường đó hết ngoặc sang trái lại rẽ sang phải, sau đó lại có nấc thang đi xuống. Ngoài trận mưa tên hung hiểm khi nãy, đường vào không có thêm bất kỳ nguy hiểm gì.
Cả hai không biết mình đã đi được bao xa nhưng con đường họ đang đi hiện tại đã bị một cánh cửa đá cao lớn chắn ngang. Không ai biết phía bên kia có phải là đích đến cuối cùng hay chưa chỉ biết hiện tại con đường này không thể đi tiếp nữa. Cả hai cùng chia ra tìm kiếm vết tích trên mặt đá. Huỳnh Hoa là người lên tiếng đầu tiên:
- Dương Long, nhìn cái này!
Dương Long nhìn theo hướng tay của Huỳnh Hoa, trên phiến đá phẳng lì có dấu trũng hình bàn tay. Dương Long bước đến đặt tay vào lỗ trũng, vận lực đẩy mạnh một cái. Cánh cửa đá cục kịch xoay tròn để lộ ra lối vào tối đen hun hút. Long và Hoa nhìn nhau nhẹ gật đầu rồi cùng đánh bạo bước vào.
Họ đi được mươi bước cánh cửa đá bỗng nhiên ầm ầm chuyển động, cả hai quay người nhìn lại, chỉ thấy nó tự động quay về như cũ. Mặt đá phẳng lì như mặt bên kia của nó chỉ khác một điều trên đá không hề có vết trũng hình bàn tay. Long đến đặt tay lên bức vách dụng lực, nhưng dù có cố sức cách mấy phiến đá vẫn không hề lệch đi dù chỉ một phân. Cả hai đưa mắt nhìn nhau, Dương Long chợt nói:
- Có khi nào chúng ta bị nhốt vào đây không bao giờ có thể trở ra được nữa hay không?
Huỳnh Hoa cười lạnh:
- Đến tận đây rồi dù có hối cũng đã muộn, đi tiếp thôi, đừng nghĩ nữa!
- Ừm.
Họ lại đi về phía trước.
Chợt một cơn gió không biết từ đâu ập đến chỗ hai người, cơn gió vừa mạnh vừa lạnh làm cả hai bất giác rùng mình một cái, tóc tai không tự chủ dựng ngược lên. Trong gió thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ như hương hoa, nhưng mùi hương ấy khác hẳn những mùi vị trước kia Huỳnh Hoa đã ngửi được. Dương Long hít một hơi sâu khẽ giọng:
- Mùi hương thật dễ chịu!
Với anh mùi hương kia vô cùng dễ chịu nhưng đối với Huỳnh Hoa thì lại khác, cô không cảm thấy nó dễ chịu một chút nào. Vừa ngửi thấy hương thơm ấy, Huỳnh Hoa lập tức hắc hơi liên tục ba bốn lượt khiến cho nước mắt nước mũi tèm lem. m thanh hắc hơi của cô vang đi một lúc sau ong ong vọng lại, trầm u, rùng rợn. Dương Long lo lắng hỏi:
- Cô nương làm sao vậy?
Huỳnh Hoa lắc đầu:
- Tôi không sao. Chỉ thấy mùi hương ấy hơi khó chịu một chút, giờ mùi hương đó không còn, chắc là không xảy ra việc gì đâu. Chúng ta đi!
Cả hai vừa đi được vài bước, cơn gió lạnh mang hương thơm thoang thoảng kia lại ập tới. Huỳnh Hoa lại hắc hơi liên tục một hồi, lúc sau hương hoa cũng tan đi. Huỳnh Hoa chưa kịp định thần lại thêm cơn gió khác lùa đến, vẫn hương hoa thoang thoảng ấy. Huỳnh Hoa hắc hơi đến muốn choáng váng mặt mày. Dương Long dang tay giữ đôi vai cô, lo lắng:
- Huỳnh Hoa, không sao chứ?
Huỳnh Hoa mệt mỏi lắc đầu, ba lần hít phải mùi hương kì lạ kia cô đã hắt hơi đến đỏ mặt tía tai. Huỳnh Hoa thầm than “hôm nay khởi hành không coi giờ nên không gặp vận may rồi, mình trước nay có bị làm sao đâu, nay lại hắc hơi liên tục. Mùi hương này là sao thế nhỉ?” Cũng may sau đó luồng gió kia không thổi đến nữa. Huỳnh Hoa định thần cười nói:
- Không sao, chúng ta đi tiếp thôi, tôi cần nhanh chóng qua khỏi chỗ này, nếu không tôi nhất định xảy ra chuyện...
Huỳnh Hoa vừa nói vừa cướp ngọn đuốc rồi bước mau về phía trước. Dương Long bước vội theo. Gió không còn thổi nữa, không gian vắng lặng như tờ, khiến bước chân hai người vang vọng giữa không gian u tịch.
Dương Long đi được một lúc thì cảm thấy trong người bắt đầu khó chịu. Một thứ cảm giác bất chợt dâng trào không cách nào cưỡng lại được, nóng bức và rạo rực. Anh biết đó chính là dục vọng. Lúc này đây anh chỉ muốn dang rộng đôi tay ôm lấy thân thể mảnh mai bé nhỏ của người con gái phía trước vào lòng, muốn dày xéo, cấu xé cho thỏa thích. Anh muốn ôm lấy Huỳnh Hoa, nhưng hơn một lần anh vươn tay ra liền vội vàng thu lại, anh cố gắng dùng ý chí để áp chế dục vọng chính mình.
Huỳnh Hoa cầm đuốc đi trước nên không hề nhận ra sự thay đổi của Long, càng không biết mỗi bước đi của anh lúc này vô cùng khổ sở, là sự đấu tranh khốc liệt giữa ý chí và dục vọng. Dục vọng trong anh mỗi khi nén xuống lại bùng lên mạnh mẽ hơn. Đã vậy, người con gái phía trước vẫn cứ bước đi vô tư lự, từng bước của cô uyển chuyển ma mị khiến toàn bộ những đường nét quyến rũ trên cơ thể cứ thế phô bày, chiếc eo thon thả, chiếc cổ nhỏ nhắn, làn da mịn màng...
Dương Long không kiềm được hết lần này đến lần khác cứ vươn tay ra, anh muốn níu giữ thân thể đó... Nhưng lần nào đôi bàn tay anh cũng chới với giữa khoảng không rồi run rẫy kịch liệt, cuối cùng anh lại rụt tay về. Anh không biết mình đã lập lại hành động đó bao nhiêu lần nhưng một khi người con gái đó còn đi phía trước anh không tài nào kiềm chế được mình. Dương Long cố gắng không nhìn vào nữ nhân phía trước, tự nhủ lòng “Không được làm hại cô ấy! Không được làm hại cô ấy!”
Nhưng dục vọng bùng lên, khuyến dụ lý trí “Cứ ôm lấy cô gái ấy, hãy ôm lấy cô ấy. Cứ buộc cô ấy trở thành người của ngươi, xong chuyện rồi cưới cô ấy làm vợ. Vậy xem như đã chịu trách nhiệm với việc mình làm. Can đảm lên nào!”
Lý trí vùng lên trong dục vọng, anh tự mắng mình “Như vậy là tội lỗi. Không thể làm hại cô gái thơ ngây yếu đuối như Huỳnh Hoa, ngàn vạn lần không thể. Ngàn vạn lần không được làm hại cô ấy!”
Dương Long nhắm mắt lại cố xua tan những ý nghĩ đang cuồn cuộn trong đầu. Vậy mà khi mở mắt ra bóng dáng mảnh mai kiều mị của Huỳnh Hoa lại đập mạnh vào mắt anh, khiến cho dục vọng trong anh vừa nén xuống lại dâng lên mạnh mẽ. Dương Long cảm thấy mình không chịu đựng thêm được nữa, anh bước nhanh ra trước toan vồ lấy Huỳnh Hoa. Nhưng khi sắp chạm cô anh lại bấu chặt hai tay vào nhau cho đau điếng và rướm máu, chỉ mong sao cơn đau sẽ làm thần trí minh mẩn hơn một chút. Lòng dặn lòng không được chạm vào thân thể Huỳnh Hoa.
Dương Long cố gắng bao nhiêu lại càng thấy Huỳnh Hoa quyến rũ bấy nhiêu, đôi mắt Dương Long hoa lên, mọi thứ cứ nhòa đi, toàn thân anh run rẫy, cảm giác rạo rực, nóng bức tột cùng. Ngay lúc đó bất ngờ lý trí của anh gào lên thành tiếng:
- Không!
Dương Long hét to ngăn cơn dục vọng đang thiêu đốt trong lòng. Tiếng kêu bật lên, Huỳnh Hoa giật bắn người quay phắt lại nhìn Long:
- Anh làm sao vậy?
Dương Long cố kiềm chế đáp:
- Tôi không sao.
Miệng dẫu nói không sao nhưng anh đã thở hồng hộc, mồ hôi vã ra như tắm. Huỳnh Hoa hốt hoảng:
- Dương Long, anh sao vậy, có sao không?
Dương Long xua tay, khó nhọc thốt:
- Không.
Anh cố gắng không nhìn Huỳnh Hoa để đè nén khát vọng trong lòng. Huỳnh Hoa nheo mắt nhìn thái độ khác lạ của Dương Long. Bất ngờ anh quay phắt lại nhìn thẳng vào Huỳnh Hoa, hai tay anh dang ra chụp mạnh vào đôi vai của cô. Huỳnh Hoa giật mình a lên một tiếng, buông rơi ngọn đuốc trên tay. Dương Long vẫn nhìn chòng chọc vào cô, Huỳnh Hoa suýt chút là phát run:
- Dương Long, anh sao vậy, đừng làm tôi sợ...
Toàn thân Dương Long bắt đầu run lên bần bật, anh thở hổn hển, mệt nhọc. Huỳnh Hoa kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Bất ngờ, Dương Long dùng hết sức bình sinh xô mạnh Huỳnh Hoa ra sau, làm cô suýt chút lộn nhào. Nếu cô không có võ công, cú đẩy vừa rồi rất có thể khiến cho cô té đập đầu vào vách đá. Huỳnh Hoa bực bội gầm lên:
- Dương Long…
Cô vừa dứt tiếng, Dương Long quát tướng lên cướp lời cô:
- Đi đi, cô nương đi đi… đi mau, càng xa càng tốt, đừng lại gần tôi.
- Hả?
Huỳnh Hoa ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm giác có gì đó bất thường. Dương Long hạ giọng van xin:
- Cô nương hãy mau đi đi, làm ơn đi mau đi. Tôi van xin cô đừng để tôi nhìn thấy cô, tôi sẽ không kiềm chế được mình, tôi sẽ làm hại cô nương đó.
Huỳnh Hoa chớp chớp mắt nhìn anh, cô mơ hồ hiểu chuyện. Mấu chốt vấn đề có thể là hương hoa kỳ lạ vừa rồi. Huỳnh Hoa nhẹ nhàng đến bên Dương Long, nhỏ giọng:
- Dương Long, hãy bình tĩnh lại, có gì từ từ nói, đừng hung dữ như vậy, tôi sẽ sợ đó.
Dương Long chắp tay xá Huỳnh Hoa một cái:
- Tôi van xin cô nương, hãy tránh xa tôi ra, làm ơn hãy tránh xa tôi.
Dương Long không dám nhìn lâu vào Huỳnh Hoa, anh quay mặt đi run giọng:
- Tôi van xin cô nương…
Huỳnh Hoa không rời đi, cô đặt tay lên vai Dương Long, kéo anh quay người lại. Giờ thì hai người đã mặt đối mặt nhau. Huỳnh Hoa bình tĩnh nhìn Dương Long khiến anh có chút ngẩn người. Dương Long cố gắng trấn tĩnh mình, anh khàn giọng hỏi:
- Tôi đang không kiềm chế được mình, cô nương không sợ bị tôi làm hại hay sao mà vẫn ở lại đây?
Huỳnh Hoa vẫn thản nhiên nhìn vào đôi mắt đang rực lửa của Dương Long, cô nhẹ giọng:
- Đã không kiềm chế được thì đừng cố nữa.
Dương Long rên lên:
- Tôi van em… đừng nhìn tôi với ánh mắt đó… tôi không thể nào chịu được nữa…
Huỳnh Hoa bình tĩnh nhẹ giọng:
- Hãy hít sâu vào, thở nhẹ ra, bình tâm lại…
Dương Long làm theo lời của Huỳnh Hoa, nhưng rồi anh lắc đầu kêu lên:
- Không, tôi không thể. Huỳnh Hoa, đi đi, hãy đi đi.
Những từ ngữ cuối cùng anh nói như hét lên. Huỳnh Hoa nắm chặt đôi vai của Dương Long, nhìn sâu vào mắt anh. Ngay lúc này cô khẳng định, anh đã trúng độc nếu chất độc không được giải Dương Long nhất định không thể sống được. Mà chuyến đi này nếu chỉ một người đi khó có thể đạt mục đích cuối cùng.
Đã không thể lẩn tránh, Dương Long đành nhìn vào ánh mắt của Huỳnh Hoa. Càng nhìn, cảm giác nóng bức càng lan tỏa. Bờ môi căng mọng kia, chiếc cổ nhỏ nhắn kia, anh muốn hôn vào nó, anh thật sự đang rất muốn hôn vào nó. Dương Long ôm chầm lấy cơ thể Huỳnh Hoa và vật cô nằm xuống đất. Huỳnh Hoa ngoan ngoãn nghe theo từng động tác của anh. Dương Long không chần chừ đặt nhanh lên môi cô nụ hôn cháy bỏng.
Khoảnh khắc đôi môi chạm phải đôi môi, Huỳnh Hoa cảm thấy một luồng khí nóng cuồn cuộn ập vào người. Đó là gì cô không rõ, chỉ mường tượng nó là số độc khí ban nãy Dương Long hít phải. Cô nằm im cho chúng tự do tràn vào cơ thể mình. Cũng khoảnh khắc ấy, Dương Long cảm thấy cơ thể bỗng nhẹ tênh, không nóng bức, không dục vọng, không khao khát, không gì cả… Dục vọng mất, lý trí cũng mất, anh ngất lịm đi.
Huỳnh Hoa để