Xe dừng trước một bệnh viện sang trọng và lịch sự nhưng có phần hẻo lánh.
Cũng bởi địa điểm hẻo lánh, mà cả đường chỉ có xe cô và hai chiếc xe theo sau, khoảng cách không xa không gần, cũng không thấy rõ bên trong có những ai.
Có lẽ Cố Trường Dạ vẫn luôn có thủ hạ đi theo, nhưng cô chưa bao giờ chú ý đến điều này, hiện tại cũng không có ý định chú ý đến.
Cô cả người đều hồi hộp, thật không ngờ Cố Trường Dạ sẽ đưa cô đến bệnh viện.
Vậy có phải hay không ba cô đang ở nơi này?
Cô thật hi vọng bản thân sai lầm.
Lúc Giản Ngưng xuống xe, Cố Trường Dạ nhẹ nhàng liếc cô một cái.
Cái liếc vỏn vẹn này lại làm tim cô đập mạnh lên.
Ánh mắt hắn không còn khinh thường, ngược lại cô còn cảm giác được chút gì đó cảm thông, hắn cũng rất nhanh rời mắt đi, không muốn cùng cô đối diện.
Hắn có thể có loại ánh mắt này, thì việc cô sắp đối mặt tới đây, xác thực phải làm người khác thấy thương cảm.
Cô cắn chặt răng xuống xe, Cố Trường Dạ cũng từ cửa bên kia đi xuống, hắn đây là muốn đi vào cùng cô?
Giản Ngưng nhìn hắn, tỏ vẻ nghi hoặc.
Cố Trường Dạ không nói gì, rất tự nhiên đi phía trước cô.
Cố Trường Dạ nói chuyện một lúc với Chủ nhiệm bệnh viện, lát sau có y tá đến trước mặt Giản Ngưng, ý bảo cô đi theo.
Hắn vẫn đứng đấy, nhìn theo bóng lưng Giản Ngưng.
Lâu sau mới tiếp tục bắt chuyện với một số người.
“Khoảng thời gian này cảm xúc tương đối ổn định, chỉ là đại đa số thời gian đều ngồi ngẩn người, vấn đề không lớn lắm.” Một vị bác sĩ lớn tuổi ngữ khí thận trọng nói.
Cố Trường Dạ gật gật đầu, “Xem ra thuốc cũng không tệ.”
“Cố thiếu tìm đến, nhất định phải dùng loại thuốc tốt nhất.”
Cố Trường Dạ nhếch khóe miệng, đối với lời này cũng không thèm để ý, “Có khả năng hoàn toàn tỉnh táo không?”
“Điều này…” Xác thực rất khó nói, nói có thể tốt lên cũng không được, nói sẽ không tốt lên thì không tránh khỏi…
Cố Trường Dạ nhìn mắt đối phương, cất bước rời đi.
Hắn đến một chỗ trống trong khuôn viên, rút thuốc ra hút, hai mắt nhìn chằm chằm xuống thảm cỏ, sắc mặt lạnh thâm trầm.
Nơi này bệnh nhân hơn nửa đều đã mất đi ý thức, mắc đủ loại bệnh liên quan đến thần kinh.
Hắn hướng mắt ra xa, bệnh nhân đều đang được y tá dìu đi tản bộ.
Bởi vì trước đó đổ mưa, mặt cỏ ướt sũng, các cô cũng không dám buông tay, sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Giản Ngưng đi theo y tá lên tầng 3, càng đến gần, cô càng khẩn trương.
Ngay cả chân cũng run lẩy bẩy, y tá tựa hồ đang nói với cô cái gì, nhưng cô một câu cũng không nghe được.
Thẳng đến khi y tá dừng bước, đứng trước một gian phòng.
Nơi này hoàn toàn không giống một phòng bệnh, càng không giống phòng bệnh của một bệnh viện sa hoa.
Nếu không phải có vài chữ ở cửa ra vào, cô thế nào cũng không nghĩ ra.
Nơi này tuyệt đối thanh bình, không khí cũng rất tươi mát.
Cửa chậm rãi mở ra, tim Giản Ngưng đập mạnh.
Y tá đột nhiên níu tay Giản Ngưng, “Những lời vừa rồi dặn chị, chị đã nhớ hết chưa?”
Giản Ngưng biểu tình mơ mơ hồ hồ, vừa nãy cô ấy nói những gì? Y tá nhẹ nhàng nhíu mày một cái, “Cách ông ấy xa ra một chút, cho dù ông ấy là người thân của chị.
Nhưng nhớ kỹ, giờ ông ấy đã là bệnh nhân, hơn nữa còn mất đi lý trí, không giống người bình thường.
Chị trăm ngàn lần không nên tới gần ông ấy.”
Giản Ngưng nghe được, thân thể rã rời.
Bọn họ nghĩ gì mà bảo cô không được tới gần ba cô, cái gì mà bệnh nhân với không bình thường, đó vẫn là ba cô.
Trong phòng rất trống trải, chỉ liếc mắt một cái là có thể bao quát toàn bộ căn phòng.
Không có bất kì đồ dùng hàng ngày, chỉ có một chiếc giường ngủ, còn có… một chiếc xe lăn.
Mà ba cô đang ngồi trên nó, ngơ ngác nhìn ra ngoài.
Y tá lúc này cùng hộ lý trò chuyện với nhau.
Hộ lý nói dạo gần đây ông thường ngồi rất lâu, cảm xúc tương đối ổn định, đúng buổi ăn cơm, đúng giờ ngủ, thân thể coi như không tệ.
Giản Ngưng bên tai chỉ nghe được tiếng vang ong ong, cô chầm chậm từng bước tiến đến, đi được một nửa, cất giọng run run, “Ba…”
Tiếng “Ba” vừa ra khỏi, nước mắt cũng thành hàng, thế nào cũng không dừng được.
Ông lão ngồi bên cửa sổ vẫn không động đậy, giống như không nghe thấy bất cứ cái gì.
Giản Ngưng càng đi về phía trước, “Ba, ba…” Cô nghẹn ngào đứng trước mặt Giản Trung Nhạc, “Con Ngưng Ngưng đây, ba nhìn con đi, con gái của ba đây… Ba xem con, con còn sống… Còn sống…”
Cô nghẹn ngào không thôi, thanh âm run rẩy, một câu trọn vẹn cũng không nói lên lời.
Giản Trung Nhạc rốt cuộc có một chút phản ứng, từ từ quay đầu, sắc mặt lãnh đạm nhìn Giản Ngưng.
Giản Ngưng từng bước tiến lên, bác sĩ nam cùng nữ y tá phía sau không kịp ngăn lại.
Chỉ thấy Giản Ngưng kích động đứng trước mặt Giản Trung Nhạc vừa khóc vừa cười, “Ba, con đã trở về.
Ngưng Ngưng về với ba rồi đây… Ba vuốt má con một cái đi…”
Cô vươn tay, cầm lấy tay Giản Trung Nhạc đặt trên mặt mình, “Con gái trở lại, con gái trở lại thăm ba…” Cô gắt gao nắm lấy tay Giản Trung Nhạc, phát hiện tay ông ngày càng nhăn nheo, giống như chỉ có lớp da bao lấy xương cốt, đây là ba cô, là ba cô…
“Là Ngưng Ngưng bất hiếu, lâu như vậy đều không quay về thăm ba.
Ba đánh con đi, đánh con…” Cô lại cầm tay Giản Trung Nhạc, hung hăng đánh vào mặt mình.
Giản Trung Nhạc trên mặt trải qua vô vàn biến hoá, rốt cuộc như có gì đó vô hình bị xé ra, ông nuốt nước miếng, “Là Ngưng Ngưng?”
Cô không ngừng gật đầu, nước mắt tí tách rơi, “Đúng, là Ngưng Ngưng trở lại, Ngưng Ngưng trở về thăm ba…” Cô cơ hồ là nhào tới, ôm chầm lấy Giản Trung Nhạc, nhưng chỉ vừa mới giang hai tay, Giản Trung Nhạc liền rất nhanh một cước đá tới.
Cô lui về phía sau từng bước, không thể tin, lại tiến lên, “Ba, con là Ngưng Ngưng a… Ba…”
Phía sau y tá cùng bác sĩ không kịp ngăn cản, Giản Trung Nhạc lộ ra vẻ mặt dữ tợn, hai tay bóp chặt cổ Giản Ngưng, “Đừng hòng gạt tôi… Dám giả bộ con gái tôi, dám giả bộ Ngưng Ngưng của tôi…”
Bác sĩ cùng y tá lập tức tiến lên, một bên kéo Giản Trung Nhạc,