Tiểu Địch bị đẩy vào phòng cách li để kiểm tra, Cố Trường Dạ liền đứng bên ngoài đợi, hôm nay Chu Thừa Nghiệp tới đây cùng hắn.
Cố Trường Dạ đã nói qua, bọn họ có việc gì thì cứ đi làm, không cần ghé lại bệnh viện.
Nhưng không ai nghe, mỗi hôm đều có người luân phiên tới túc trực cùng hắn, Cố Trường Dạ nói hai lần, sau cũng không nói thêm nữa.
Cố Trường Dạ tựa cả người vào tường, một chân đạp lên vách.
Hắn mặc tùy ý, nét mệt mỏi bao toàn bộ gương mặt, làm bớt vẻ lạnh cứng thường thấy đi, lúc này mới cảm giác giống người bình thường hơn một chút.
Tay hắn kẹp điếu thuốc, không lửa.
Cố Trường Dạ cứ cầm như vậy, hồi lâu sau, có lẽ cảm nhận được sự phiền chán, liền nhét điếu thuốc lên tai mình.
Chu Thừa Nghiệp quan sát hắn nửa ngày, mới thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm mũi chân, “Đại ca, anh nghĩ thế nào?”
Khóe miệng Cố Trường Dạ kéo ra một nụ cười khổ, có thể nghĩ như nào? Hắn không phải thần, không thể nói một câu mà thay đổi được tất cả, không thể suy nghĩ cái gì cũng đều có thể thực hiện.
Hắn chỉ cảm thấy lồng ngực nặng nề, phát tiết cũng không ra, hắn chỉ có thể chống đỡ, không thể ngã xuống.
“Còn có thể như thế nào?” Hắn lắc đầu, lại đem điếu thuốc sau tai gỡ xuống, đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Chu Thừa Nghiệp đại khái cũng biết được tình huống của Cố Trường Dạ.
Năm năm trước chị dâu rời đi, đại ca như thế nào, bọn họ đều biết.
Cố Trường Dạ sốt cao liên tục trong bệnh viện, đêm thì nói mê sảng, ngày thì nửa tỉnh nửa mơ, sợ tới mức lão Thất, lão Bát mỗi ngày đều nguyền rủa đám bác sĩ bất tài.
Hiện tại chị dâu khó khăn lắm mới quay trở về, lại thành ra như vậy, đứa con duy nhất của hai người cũng không giữ được.
Có đôi khi còn cảm thấy lão Thất nói rất đúng, chi bằng chị dâu suốt đời không trở lại.
Đại ca cùng lắm chính là tuyệt vọng, giống thời điểm năm năm trước, nhưng sẽ lại đứng dậy được.
Hiện tại chị dâu trở lại, hạnh phúc thì không thấy đâu, chỉ làm cho cả hai bên cùng khổ sở.
Còn nỗi đau nào hơn việc phải trơ mắt đứng nhìn thứ mình muốn nắm giữ sắp phải rời xa?
Chu Thừa Nghiệp báo cáo lại đại khái tình hình, “Thời gian gần đây lão Ngũ có trục trặc.” Qua lại sau lưng với lão Tam và lão Tứ.
Nhất là lão Tam sau khi bị Đại ca đánh một trận, ngày càng có ý tứ ly gián.
“Mặc cậu ta, cậu ta muốn làm gì thì làm thế đi!” Cố Trường Dạ đối với chuyện của Lục Trạm Giang không để trong lòng.
Chu Thừa Nghiệp cũng chỉ là muốn thăm dò rõ ràng thái độ của Cố Trường Dạ với chuyện này, biết rồi cũng yên tâm, “Nhưng lão Ngũ rất cố chấp!”
“Cậu ta xưa nay đã như vậy, chú phải rõ hơn anh chứ.” Lời nói Cố Trường Dạ tràn ngập thâm ý.
“Là em suy nghĩ nhiều rồi.” Chu Thừa Nghiệp nhịn không được cười.
Tiểu Địch rốt cuộc được đẩy ra, Cố Trường Dạ lập tức ném điếu thuốc đi, đón lấy Tiểu Địch.
Tiểu Địch mặt mũi tái nhợt, nhìn thấy Cố Trường Dạ, cố nặn ra một nụ cười.
Cố Trường Dạ ôm chặt Tiểu Địch, cùng nhau trở lại phòng bệnh.
Tiểu Địch nhìn chằm chằm Cố Trường Dạ, cậu bé không phải chưa từng tưởng tượng qua ba của mình sẽ như thế nào.
Có lẽ sẽ giống như ông chú hàng xóm, dáng người béo ục ịch, cười rộ lên nhìn rất hiền lành.
Có lẽ sẽ giống như ông chủ chỗ mẹ làm, một ông bác bụng bia điển hình.
Hoặc là giống bác Dương, lúc nào cũng kè kè cặp kính mắt.
Chưa cần bàn đến hình dáng gì, Tiểu Địch nghĩ ba mình chắc chắn không tốt rồi, mới khiến mẹ phải mang mình rời đi.
Nhưng khi Tiểu Địch chân chân chính chính nhìn thấy ba mình, cậu lại nghĩ có lẽ mình sai rồi, ít nhất Tiểu Địch có thể cảm nhận được, ba ba đối xử rất tốt với mình.
Có thể ba ba trước kia mắc rất nhiều lỗi, nhưng bây giờ ba ba thật tâm yêu thương, chăm sóc mình.
Hơn nữa ba ba so với trong tưởng tượng lại đẹp hơn, hoàn mĩ hơn rất nhiều.
Sau khi vào phòng bệnh, bác sĩ y tá đều rời đi hết, bàn tay nhỏ bé của Tiểu Địch cảm nhận rõ ràng độ ấm từ hai tay Cố Trường Dạ truyền sang, “Con trở thành một đứa trẻ ốm yếu bệnh tật rồi, có phải mẹ sẽ chán ghét con không, sẽ rời bỏ con không?”
Thanh âm Tiểu Địch thật bình tĩnh, vốn từ trước đến nay đã như vậy.
Chưa một lần kêu đau, dù cho mỗi ngày đều phải chống lại bệnh tật, mỗi ngày đều phải điều trị xạ trị mà đến cả người lớn cũng cảm thấy khổ sở.
Cố Trường Dạ lắc đầu, “Mẹ không bao giờ ghét bỏ con.”
Tiểu Địch nhìn hắn, tựa hồ không quá tin tưởng, đôi mắt nhắm vào, lại mở ra.
Một tay Cố Trường Dạ xoa đầu Tiểu Địch, “Mẹ nhất định sẽ không ghét con, mẹ yêu con còn không kịp.
Vô luận Tiểu Địch làm gì, mẹ đều yêu con, rất rất yêu con.”
Tiểu Địch trầm mặc nửa ngày, “Sẽ có một ngày mẹ quên mất Tiểu Địch tồn tại, hoàn toàn quên mất Tiểu Địch?”
Cố Trường Dạ gian nan lắc đầu, “Sẽ không, nhất định sẽ không.”
Tiểu Địch lại trầm mặc, “Vẫn là quên Tiểu Địch đi thì hơn, quên sạch đứa trẻ không ngoan như Tiểu Địch đi.”
Cố Trường Dạ hít một hơi sâu, hắn đời này chưa gặp đứa trẻ nào như Tiểu Địch, còn nhỏ đã rất biết điều, ngược lại càng làm cho người khác đau lòng không thôi.
Hắn muốn phản bác, đến cuối cùng cũng chỉ biết thở dài, “Lần sau gặp mẹ, không cần cố ý làm mẹ không vui, Tiểu Địch cũng không nỡ làm vậy, đúng không?”
Tiểu Địch nhìn Cố Trường Dạ trong chốc lát, lúc này mới gật gật đầu.
Cậu bé luôn tâm tâm niệm niệm có một ngày, đi trên đường lớn, tay trái nắm tay mẹ, tay phải nắm tay ba.
Nhưng tự Tiểu Địch biết kết cục sẽ như thế nào, nên không dám cho bản thân cơ hội.
…
Giản Ngưng đưa Giản Nhất Phàm về Cách Nhã, dọn dẹp lại phòng ốc một lần.
Cô luôn chân luôn tay làm việc nhà, không muốn cho mình dừng lại.
Không muốn dừng lại để nghĩ về người cha mất đi trí nhớ còn đang trong bệnh viện, để nghĩ đến người anh trai không ra bộ dáng người.
Không muốn suy nghĩ xem mình sắp phải đối mặt với cái gì, lại sắp còn tai ương gì ập đến nữa.
Cô cho Giản Nhất Phàm tắm rửa, thay quần áo, còn cắt đi mái tóc dài luộm thuộm cho anh.
Giản Nhất Phàm cả quá trình đều trầm mặc, bộ dáng ngơ ngác giống ba trong bệnh viện, làm cô không nhịn được có chút nóng nảy.
Kỹ thuật cắt tóc của cô không tốt lắm, nhưng đại khái có thể ra ngoài đường gặp người.
“Anh, anh biết em là ai không?” Cô sợ hãi hạ thấp giọng, sợ anh lại trở nên giống ba, dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô, hoàn toàn chối bỏ cô ra khỏi thế giới của bọn họ.
Giản Nhất Phàm rất nhanh nhìn Giản Ngưng, liếc mắt một cái, kích động