Giản Ngưng nhặt được rất nhiều loại đá cuội cô thích, cảm giác lành lạnh từ lòng bàn tay truyền đến khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Cô còn kéo Cố Trường Dạ đến mấy cửa hàng lưu niệm, mua vài chai thủy tinh để bỏ đá cuội vào.
Hai người bọn họ đi trên đường, tay Giản Ngưng níu lấy cánh tay Cố Trường Dạ, một đôi tuấn nam mĩ nữ, khiến không ít người phải ngoái nhìn.
“Cảm ơn anh.” Gần tới khách sạn, Giản Ngưng đột nhiên ngẩng đầu nói với hắn, “Hôm nay em rất vui, thật sự rất vui.”
Khóe miệng Cố Trường Dạ hơi hơi nhếch lên, không đáp, có lẽ sắc mặt hắn đã đủ biểu lộ, hắn cũng cảm thấy rất vui rồi.
Lúc về đến cũng vừa vặn giờ ăn tối.
Giản Ngưng ăn rất nhiều.
Cố Trường Dạ thấy cô ngon miệng, khẩu vị của hắn cũng tốt lên theo.
Hai người ăn hết đồ ăn, cuối cùng nhìn bàn ăn trống trơn, mắt đối diện nhau nở nụ cười.
Hôm nay xem như một ngày viên mãn.
Giản Ngưng tắm trước, sau đó nhanh chóng trèo lên giường ngủ.
Giản Ngưng nằm chưa được bao lâu, Cố Trường Dạ đã từ phòng tắm đi ra, trực tiếp đi đến bên giường.
Ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn cô, hàm ý lộ liễu quá mức, cô đương nhiên hiểu được hắn muốn làm gì.
Quả nhiên một giây sau, hắn xoay người áp chế cô.
Giản Ngưng mở to đôi mắt, cười gian xảo ghé vào tai hắn, “Hôm nay em mệt rồi.”
Sắc mặt Cố Trường Dạ lập tức đen xì.
Hắn nhìn cô, cảm giác cô đang lấy hắn ra để giải trí, còn hướng hắn cười khanh khách.
Cố Trường Dạ bất đắc dĩ nằm về vị trí của mình, gối đầu lên hai tay, xem ra chính là buồn bực đến không ngủ nổi.
Giản Ngưng thấy hắn như vậy, lấy tay chọc chọc hắn.
Thật sự coi hắn là đứa trẻ sao? Cố Trường Dạ vốn muốn bảo cô đừng nghịch nữa, nhưng cô cứ như vậy cười, khiến lời ngăn cản của hắn không cách nào nói ra.
Được một lúc lâu, hắn tựa hồ có chút buồn ngủ, rốt cuộc mở miệng, “Ngủ thôi.”
Đèn tắt trong nháy mắt, căn phòng trở nên tối đen.
Sau khi xác định tất cả chìm vào bóng tối, Giản Ngưng thu lại nét cười, gương mặt hiện ra biểu cảm quái dị.
Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, làm thế nào cũng không ngủ được.
Giản Ngưng lẳng lặng nghe hô hấp ổn định mà vững vàng của người đàn ông bên cạnh.
Tim cô bỗng nhiên đập kịch liệt, thậm chí còn có chút hưng phấn.
“Tôi cho em biết, Giản Ngưng.
Em thật tưởng tôi đã biến thành một người chồng tốt, một người cha tốt? Tôi cũng chỉ đang diễn cùng em mà thôi.
Em nghĩ tôi quên Quan Điềm từng chết thế nào sao? Thật ngu xuẩn, một chút tiến bộ cũng không có.”
“Em nghĩ tôi tốt bụng giúp em chống đỡ Giản thị? Nực cười.
Cứu vớt ba em cùng anh trai, chẳng qua chỉ là muốn em trở về nhìn xem bọn họ có bao nhiêu thê thảm, nhìn xem người thân em cỡ nào thống khổ mà thôi.
Nghĩ xem vì sao ba em phát điên? Tự nhiên bị thế sao? Là tôi nói cho ba em biết, anh trai em hút thuốc phiện không thể vãn hồi, hại công ty làm ăn thua lỗ…”
“Còn anh trai em, em cảm thấy sao anh ta đột nhiên hút thuốc phiện? Cũng chưa từng nghĩ tới người phụ nữ hại đời anh ta, là ai phái đến sao?”
“Em nghĩ đến đây là kết thúc rồi sao? Không băn khoăn việc, vì sao lúc Tiểu Địch ở với em, vẫn còn khỏe mạnh như vậy.
Mà khi vừa gặp tôi, liền phát bệnh nan y? Tôi cho em biết, người thân của em, tất cả đều do tôi hại.
Mà giờ em nhát gan nằm đây, sợ rồi sao? Không tính vì bọn họ báo thù? Quên Tiểu Địch chết thế nào rồi phải không?”
Những lời này giống như bùa yểm trong đầu cô, hằng đêm xuất hiện, không để cho cô yên giấc.
Cô chỉ có thể trong đêm tối, mỗi lần nhớ lại là một lần khắc sâu, khắc vào trong lòng, mới có thể chống đỡ thế giới vô vọng sắp sụp đổ này của cô.
Cô nghĩ tới vài cách có thể giết hắn, đầu độc hoặc trực tiếp giết hắn.
Nhưng cô không cho phép bản thân lâm vào đường chết.
Cho dù có chết, cũng không phải là vì giết hắn mà chết.
Mỗi lần bày ra nụ cười trước mặt hắn, cô đều cảm thấy bản thân thật ghê tởm.
Tiểu Địch của cô mất rồi, vì sao người đàn ông này còn sống? Vì sao hắn không những còn sống, mà còn có thể sống cuộc sống hưởng thụ hơn hết thảy? Dựa vào cái gì… Tâm trạng Giản Ngưng bị đè nén, cô khó thở, lập tức há mồm thở dốc… Cô thật hận không thể giết hắn ngay trước mặt mình.
Cô không dám nghĩ tiếp, sợ chính mình sẽ lại làm hỏng việc.
Không cần biết ngày mai hắn thế nào, cô còn có chuyện cần làm của cô.
Hô hấp của Cố Trường Dạ rất ổn định, dường như đã ngủ say rồi.
Giản Ngưng chậm rãi tới gần hắn, thân thể hai người dính sát nhau.
Cô từng tìm hiểu, trên cổ của mỗi người đều có một động mạch được bảo vệ rất yếu.
Nếu cô có thể lập tức cắn đứt, sau đó bóp cổ hắn, như vậy tỉ lệ tử vong sẽ rất cao.
Trong bóng tối, ánh mắt Giản Ngưng đục ngầu, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ cổ hắn, dường như đang cố tình khiêu khích cô đến.
Giản Ngưng thật sự cắn một ngụm sâu, quên mất nhiệm vụ vốn dĩ là phải đóng kịch trước mặt hắn, phải giả làm người vợ hiền trước mặt hắn.
Sau đó nghĩ ra cách giết người tinh vi để bản thân không bị liên lụy.
Nhưng cô không đợi nổi, ở bên cạnh hắn mỗi giây, là mỗi thời khắc cô đều cảm thấy ghê rợn.
Ông trời đây là muốn cô với hắn cùng nhau chết sao?
Một giây cô cắn vào cổ Cố Trường Dạ kia, hắn lập tức phản ứng kịp, dùng lực đẩy cô.
Nhưng sức cô khá lớn, vì thế vết cắn chỉ bị lệch đi.
Chính cô cũng không thể tưởng tượng nổi mình có thể cắn sâu đến thế.
Cô chỉ biết dùng hết sức, răng nanh sắc nhọn xuyên qua da thịt Cố Trường Dạ, trong nháy mắt mùi máu tươi xộc lên.
Mấy năm nay Cố Trường Dạ đều ngủ không sâu giấc, hơn nữa bản năng phòng bị đã ngấm vào máu, ngay cả khi ngủ cũng giữ