Đêm dài.
Bên trong biệt thự hoàn toàn yên tĩnh, dường như muốn báo động bão táp chuẩn bị đến, ngay cả không khí cũng lộ ra dòng khí nhàn nhạt bất an, làm cho người ta cảm giác cả người rùng rợn.
Giản Ngưng nằm trên giường, nhìn trần nhà tối đen như mực, không ngủ được.
Cô không nghĩ đến việc thật sự sẽ giết chết Cố Trường Dạ, nhưng còn cách nào nữa đây? Có thể chết thì thật tốt, cô bi ai phát hiện bản thân hoàn toàn lệ thuộc vào suy nghĩ này.
Hôm nay cô cố ý cho người giúp việc nghỉ, quản gia cũng nghĩ cách lừa ông ấy đi rồi.
Khoảnh khắc cô cầm súng, tất cả máu trong cơ thể đều sôi trào.
Thời khắc tiếng súng chấm dứt, cô nghĩ cuộc đời cô cũng đã xong.
Cửa bị đẩy ra, Giản Ngưng theo bản năng nhìn về phía cánh cửa, tay mở đèn.
Phòng bỗng nhiên sáng, cô liếc xéo Cố Trường Dạ đang đứng ở cửa.
Hắn bước từng bước tới, thậm chí cởi áo khoác.
Động tác của hắn làm cho cô tưởng mình bị hoa mắt, dường như họ đúng là một cặp vợ chồng, có thể cùng giường chung gối, ân ân ái ái.
Giờ khắc này cô không biết đánh giá như thế nào, là hắn không bình thường hay chính bản thân cô không bình thường.
“Không sợ chết?” Thời điểm Cố Trường Dạ muốn đặt lưng xuống giường thật sự ngủ một giấc, Giản Ngưng chậm rì rì phun ra câu này.
Cố Trường Dạ không để ý đến lời của cô, thật sự tính ngủ trong này.
Vừa nãy hắn nằm ở một gian phòng khác, lúc nhắm mắt lại, hắn thế nhưng hoài nghi mình còn sống hay không.
Bi ai cỡ nào, khi mà chỉ cần nhắm mắt lại, cặp mắt ai oán của cô lại hiện lên, cô thật sự đã nổ súng, cô hận hắn như vậy.
Giản Ngưng ngồi dậy, lộ ra nụ cười quỷ dị, nhìn chằm chằm hắn, giống như có thể dùng đôi mắt làm dao phóng chết hắn.
Cố Trường Dạ liếc cô một cái, “Đừng làm mấy chuyện quá sức.”
“Vậy anh tốt nhất nên giữ tỉnh táo đêm nay.”
Cố Trường Dạ nhắm mắt lại, “Cũng chỉ là trò tiêu khiển, tôi cảm thấy rất thú vị, nếu em nhất định phải chơi với tôi.”
Giản Ngưng ngay lập tức hướng hắn đánh, sắc mặt Cố Trường Dạ khẽ biến, rất nhanh chế trụ được hai tay cô.
Cô lại không ngừng dùng chân đạp hắn.
Hai người ồn ào một hồi, giống như một phân cảnh bị ép buộc phải diễn, thẳng đến khi sức cùng lực kiệt mới thôi.
Cố Trường Dạ nhìn ánh mắt đỏ lừ, sắc mặt trắng bệch của cô.
Hắn cười, thế nhưng có chút tuyệt vọng.
Qua lời của An Diệc Thành, mọi người biết được tình hình hiện tại của Cố Trường Dạ.
Thất thiếu ồn ào đầu tiên, “Tứ ca đến nhà Đại ca rồi à, thế sao không lôi Đại ca ra, ở lại đó đúng thật là nguy hiểm.” Nói xong còn bĩu môi, “Chị ấy như vậy với Đại ca, chúng ta có cần ra tay không?”
Chu Thừa Nghiệp lườm Thất thiếu một cái.
“Nhị ca, kia là ánh mắt gì?” Thất thiếu bất mãn.
“Anh muốn xem có phải đầu trên cổ chú hơi chặt rồi không, muốn tìm chuyện để buông lỏng nó một chút?” Chu Thừa Nghiệp trầm mặt, “Chú nếu dám động đến một lọn tóc gáy của Chị dâu, thử xem chú với Chị dâu ai đi trước.”
Nguyễn Ngộ Minh bất giác lấy tay xoa nắn cổ mình, không dám mở miệng nữa.
Kỷ Bách Hiên mau chóng làm dịu bầu không khí, cười ra tiếng, “Đây không phải biện pháp, Chị dâu hận Đại ca như vậy… Không đúng, Chị dâu sao có thể hận Đại ca, có phải có hiểu lầm gì hay không?”
Mọi người đổ dồn về phía An Diệc Thành.
An Diệc Thành lắc đầu, “Đừng nhìn em, em làm sao biết được.”
“Thôi đi, có chuyện gì anh không biết đâu.” Kỷ Bách Hiên lập tức nói.
An Diệc Thành nhắm mắt lại, “Hay chúng ta đến bệnh viện theo dõi…”
Ngay cả Chu Thừa Nghiệp cũng nhịn không được vỗ vỗ vai An Diệc Thành.
Vì vài người cũng đã nghĩ ra biện pháp này rồi, nhưng sớm bị Cố Trường Dạ đe dọa, đành phải hủy bỏ kế hoạch.
Cả đám lại ủ rũ, Nguyễn Ngộ Minh vẫn không ngừng tra tấn lỗ tai An Diệc Thành, đến tột cùng Chị dâu hận Đại ca vì lí do gì.
Đại ca rõ ràng muốn cùng Chị dâu sống tốt, bọn họ đương nhiên phải đứng về phe Đại ca.
An Diệc Thành nghe Nguyễn Ngộ Minh lải nhải đến phát phiền, nói đại khái, “Đại ca sẽ không làm mấy chuyện ngu xuẩn vậy đâu.”
Cho dù như vậy, mọi người vẫn âm thầm trong lòng tự nghĩ biện pháp, chuẩn bị bám trụ Cố Trường Dạ, không cho hắn về nhà.
Mọi người bàn bạc, rất nhanh nghĩ ra kế hoạch.
Từ lần trước Cố Trường Dạ trách phạt lão Tam, Lạc Minh Khải vẫn ở nước ngoài.
Lần này anh đột nhiên về nước, còn mang theo con là Mộc Trạch Hiên, chuẩn bị tổ chức buổi tiệc sinh nhật nho nhỏ.
Lạc Minh Khải ôm con đến bên cạnh Cố Trường Dạ, Cố Trường Dạ rất có thiện cảm với đứa nhỏ, vươn tay ra đùa với nó.
Đứa trẻ năm tuổi, không thường xuyên ở bên cạnh ba, nên bây giờ luôn dính vào lòng Lạc Minh Khải.
Cậu bé thấy Cố Trường Dạ tươi cười với mình, liền hô lên, “Bác tốt bụng.”
Cố Trường Dạ cười cười, chắc hẳn lão Tam đã dạy thằng bé.
Lạc Minh Khải thấy Cố Trường Dạ có chuyện muốn nói với mình, liền thả con xuống, bảo cậu bé tự đi chơi, nhưng không được đi quá xa.
Cố Trường Dạ nhìn thằng bé nhanh nhạy, mắt đảo quanh nhìn bốn phía mới lạ, ánh mắt không khỏi mềm đi, “Nó lớn như vậy rồi, sao không tìm mẹ nó về?”
Lạc Minh Khải lơ đễnh, “Em tôn trọng cô ấy.”
Cố Trường Dạ lắc đầu, đàn ông rất dễ phạm một sai lầm, đó chính là coi thường phụ nữ.
Lòng tự trọng của phụ nữ rất cao, một khi đã vượt quá khả năng chịu đựng của cô, sẽ không còn cách nào vãn hồi nữa.
Cố Trường Dạ vỗ vai Lạc Minh Khải, “Phải biết quý trọng, nếu không sau này sẽ hối hận.”
“Em hiểu.” Một sai lầm nhỏ, có thể sẽ mất cả đời để bù đắp.
Nói “bù đắp” có hay chăng là để tự an ủi bản thân, bởi vì cô ấy vốn dĩ không cần, cũng không để ý.
Mấy anh em bọn