Cửa của kí túc xá vẫn đang mở, trong phòng khách, người phụ nữ nhữn người ra đất, ngẩn người nhìn xuống những viên gạch.
Cứ yên lặng như vậy, đờ ra nhìn xuống những viên gạch, một dòng nước mắt trong veo, từ từ trượt xuống khuôn mặt.
Từng cho rằng, nụ cười của Monalisa, có người nói, Monalisa một mắt thì đang khóc, một mắt thì đang cười, đây là một chuyện hoang đường và vô lí như thế nào.
Giản Đồng cũng luôn cho răng, đó chỉ là sự trùng hợp, là vấn đề dùng màu của nhà họa sĩ, sau đó được những người đời sau, tuyên truyên khoa trương lên.
Trên thế giới này, làm sao có thể song song tôn tại, một mắt đang khóc, và một mắt đang cười chứ? Quá vô lí! Nhưng hôm nay, Giản Đồng cảm thấy, trên thế giới này, có song song tồn tại hai biểu cảm phân biệt.
Ví dụ bản thân của lúc này, chính là như vậy.
Sự vui sướng khi được phục thù, khiến cô muốn bật cười to lên, nhưng thái độ nhìn mình như rác rưởi của người thân, lại khiến cô đau đớn muốn bật khóc...
Cuối cùng, dòng nước mắt trong veo này, lại lộ ra một chút sự điên khùng.
Cô không biết là đang cười khóc, hay là đang khóc cười nữal Ngày hôm sau Trong nơi ở của nhà họ Trâm, trên chiếc sô pha trong phòng khách, một người đàn ông đang tao nhã ngồi ở đó.
Mà đối diện chiếc sô pha, một đôi vợ chồng trung niên đang dè dặt để nịnh hót.
Sau lưng người đàn ông, có một người quản gia sắc mặt nghiêm túc đang đứng ở đó, tóc mai trắng xám, vẻ mặt trang trọng.
Ánh mắt của Trầm Tu Cẩn, liếc món quà đang để tràn bàn ở trước mặt, rồi đặt lên người của đôi vợ chồng trung niên ở đối diện.
Hơi hơi mím môi, “Ý của chủ tịch Giản, tôi đã hiểu rồi”
Trong con mắt của anh có chút ngạo mạn, nói xong, chỉnh tê đứng dậy, gọi một tiếng: “Chú Hạ, tiễn chủ tịch Giản và phu nhân Giản