Giản Đồng tưởng rằng ăn cơm xong, thì mọi chuyện cũng chấm dứt.
Nhưng rất hiển nhiên, người nào đó vốn lại không cho rằng như vậy.
Trong đôi mắt của Giản Đồng lộ ra chút bất lực: “Cậu chủ Tiêu, mì bò anh cũng đã ăn rồi”
Hơn nữa còn ăn đến ba bát! “Ừm ừm, mì bò rất ngon”
“..”
Họ là đang thảo luận về vấn đề mì bò sao? “Cậu chủ Tiêu, có thể đừng đi theo tôi nữa được không?”
Sao người này lại mặt dày như vậy chứ.
“Cậu chủ Tiêu, tôi nói rồi, anh có tiên, thì đem tiền đến Đông Hoàng, tôi nhất định sẽ không để anh phải thất vọng.
Anh muốn như thế nào cũng được.”
Trên môi Tiêu Hằng nở ra một nụ cười không được bình thường, nhẹ nhàng “ồ”
một tiếng, “Như thế nào cũng được sao?”
Người nào đó đang bắt đầu đào mỏ rồi.
“Đúng, anh có tiên, đem tiên đến Đông Hoàng, anh là khách hàng, khách hàng chính là thượng để.
“Ô..”
Anh lại “Ô”
một tiếng dài, mang ý nghĩa sâu xa, lúc này chỉ có Giản Đông không nghe ra: “Đây là em nói đấy, buổi tối gặp lại”
Nói xong, quay người đẩy chiếc xe đạp của anh đi.
Giản Đồng cứ sờ mãi lên đầu, có chút không hiểu được con người của Tiêu Hằng.
Nhưng mà, cô vẫn thở phào nhẹ nhõm...
Vì người này dù sao cũng đi rồi.
Lại tiếp tục là những lời nói châm chọc ở dưới kí túc xá của cô...
Giản Đồng dè dặt ngó nhìn xung quanh những người nhìn vào đây.
“Cô gái à, người vừa nấy, là anh trai của cô sao?”
Một bác gái chạy đến.
“...
Không phải”
“Ồ, vậy là đồng nghiệp của cô à?”
Giản Đồng lại lắc lắc đầu.
“Ui trời, mặc kệ là ai đi, cô gái à, cháu gái của chị dâu thứ ba nhà tôi đó, năm nay vừa mới tốt nghiệp, vừa lúc chưa có